CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 469

“Có một chút không chính thống đấy,” Seymour thừa nhận. “Nhưng

chúng tôi quyết định đấy là một chỗ cũng tốt như bất cứ chỗ nào.”

“Chỉ cần đừng quay lưng lại với cô ta, Graham à. Bọn SVR có tầm tay

dài lắm đó.”

Chính vì tầm tay dài ấy mà Gabriel và Chiara mới thận trọng hạ thấp lai
lịch của mình trên hòn đảo này. Họ hiếm khi rời khỏi biệt thự khi trời sập
tối, và hằng đêm rất nhiều lần Gabriel bước ra nền đá để lắng nghe xem có
động tĩnh gì trong thung lũng hay không. Một tuần sau khi lưu trú, ông
nghe tiếng lạch cạch quen thuộc của một chiếc hatchback hiệu Renault, rồi
một lát sau trông thấy ánh đèn cháy sáng lên lần đầu tiên trong biệt thự của
Keller, ông đợi đến chiều hôm sau đó mới ghé thăm mà không báo trước.
Keller đang mặc một quần dài trắng rộng thùng thình và một áo len chui
đầu màu trắng. Y khui một chai Sancerre, và họ uống rượu bên ngoài trời
nắng. Rượu Sancerre vào buổi chiều, rượu vang đỏ của đảo Corse vào buổi
tối: Gabriel nghĩ mình có thể quen với điều này. Nhưng giờ đây không có
chuyện quay đầu trở lại. Nhân dân của ông cần ông. Ông có một cuộc hẹn
gặp với lịch sử.

“Bức tranh Cezanne có thể sửa sang lại một chút,” Gabriel buột miệng

nói ra. “Sao anh không để tôi làm sạch nó cho anh khi còn ở thị trấn này?”

“Tôi thích cứ để bức tranh y nguyên như thế. Hơn nữa,” y nói tiếp,

“ông đến đây để nghỉ ngơi cơ mà.”

“Vậy anh không cần gì sao?”

“Cần gì chứ?”
“Nghỉ ngơi,” Gabriel trả lời.
Keller chẳng nói gì cả.

“Anh đã ở đâu, Christopher?”
“Tôi có một chuyến công tác.”
“Dầu ô liu hay máu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.