CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 478

trong một căn phòng khách sạn ở thành phố đêm. Cô có nhớ không?”

Mụ già mỉm cười. Bàn tay mụ vẫn sờ mặt nàng. Nó di chuyển lên mái

tóc.

“Tôi nói tiếp được không?” mụ hỏi.
“Tôi không tin bà có thể biết được quá khứ đâu.”
“Chồng cô đã cưới một người đàn bà khác trước khi lấy cô,” mụ già

nói như thể để chứng tỏ nàng đã sai lầm. “Có một đứa con. Một ngọn lửa.
Đứa con chết nhưng cô vợ sống. Cô ấy vẫn còn sống.”

Chiara đột nhiên thụt ra xa.
“Cô đã yêu anh ta một thời gian dài,” mụ già tiếp tục, “nhưng anh ta

không chịu cưới cô vì đang đau buồn. Có lần anh ta đã bảo cô bỏ đi, nhưng
lại trở về với cô ở một thành phố của nước.”

“Làm sao bà biết được chuyện đó?”

“Anh ta đã vẽ hình cô quấn trong khăn trải giường trắng.”
“Đó là một phác họa,” nàng nói.
Mụ già nhún vai như thể muốn nói không có gì khác biệt. Sau đó mụ

hất hàm về phía cái bàn của mụ, ở đó một đĩa bàn nước và một chậu dầu ô
liu để kế bên một cặp đèn nến đang cháy.

“Cô không ngồi xuống hay sao?” mụ hỏi.
“Tốt hơn hết tôi không nên ngồi.”
“Làm ơn đi,” mụ bảo. “Cô mất một vài phút thôi. Rồi tôi sẽ biết chắc

chắn.”

“Biết gì?”
“Làm ơn đi mà,” mụ lại bảo.
Nàng ngồi xuống. Mụ già ngồi đối diện.

“Nhúng ngón tay trỏ vô dầu đi, con ta. Rồi sau đó để cho ba giọt rớt

xuống nước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.