CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 66

ngã xuống ở đâu, bọn tôi cứ để chúng ở đấy. Nhưng đôi khi khách hàng trả
thêm chút ít để làm cho bọn chúng mãi mãi biến mất. Phương pháp bọn tôi
ưa thích nhất là bỏ chúng vào hòm bê tông rồi thả chúng xuống đáy biển.
Họa chăng có trời mới biết bao nhiêu đứa đã xuống đấy.”

“Paul đã trả bao nhiêu?”

“Một trăm nghìn.”
“Ăn chia ra sao?”
“Một nửa cho tôi, một nửa cho chủ thuyền.”

“Chỉ một nửa thôi à?”
“Gã nọ gặp may vì tôi cho hắn nhiều tiền.”
“Và khi nghe tin cô gái người Anh bị mất tích, ông đã nghĩ gì?”

“Hiển nhiên, tôi đã nghi ngờ. Và khi thấy ảnh của Paul trên các báo...”

Giọng tên trùm lạc hẳn đi. “Phải nói là tôi không vui. Việc tôi vừa làm để
kiếm tiền khiến tôi bực tức.”

“Vì ông đã tiếp tay cho chúng bắt cóc một phụ nữ trẻ?”
“Chắc ông cũng thế thôi.”

Gabriel chẳng nói gì.
“Tôi không có ý làm mất lòng ông đâu,” tên trùm nói một cách thành

thật.

“Không có gì hết, ông trùm Orsati ạ.”

Tên trùm bỏ vào đầy đĩa bàn của mình tiêu rang và cà rồi rưới dầu ô

liu Orsati lên trên. Gabriel uống ít rượu vang và nói vài lời khen ngợi tên
trùm, rồi hỏi tên gã có chiếc thuyền chạy nhanh và rành đường trên biển ở
khu vực này. Ông nói như thể điều ấy vọng lại từ nơi xa xôi nhất trong tâm
tưởng của mình.

“Ta đang đi vào một lĩnh vực nhạy cảm,” tên trùm đáp. “Tôi làm ăn

lâu dài với bọn này. Nếu lúc nào đấy chúng phát hiện tôi phản bội chúng
khi giúp cho một người như ông, sự việc sẽ trở nên rắc rối đấy, Allon ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.