CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 78

Mụ signadora lắc đầu trách móc. “Anh nói dối tôi, Christopher. Khi

nào anh mới chịu hiểu là tôi có thể biết khi nào anh nói dối vậy?”

Keller mỉm cười nhưng chẳng nói gì. Mụ signadora buông cái bùa ra

và lại sờ má y.

“Anh sắp rời đảo à Christopher?”
“Đêm nay.”
Mụ không hỏi tại sao; mụ đã biết rõ là y làm gì để kiếm sống. Thật

vậy, dạo nọ mụ đã thuê một taddunaghiu trẻ tên Anton Orsati để báo thù
cho chồng mụ bị sát hại.

Mụ khoát tay mời hai người đàn ông ngồi vào một cái bàn gỗ nhỏ

trong chỗ mụ tiếp khách. Trước mặt họ mụ đặt một đĩa đựng đầy nước và
một chậu dầu ô liu. Keller nhúng ngón tay trỏ vào dầu rồi để nó phía trên
cái đĩa cho ba giọt nhỏ xuống mặt nước. Theo các định luật vật lý, đáng lẽ
dầu phải gom lại thành một mảng duy nhất. Thay vì vậy, nó lại tan tác
thành hàng ngàn giọt nhỏ và chẳng bao lâu không có một dấu vết nào.

“Tà khí đã quay trở lại rồi, Christopher à.”
“Tôi e rằng đây là một chuyện ngẫu nhiên thỉnh thoảng vẫn xảy ra.”

“Đừng có nói đùa, cưng ơi! chuyện nguy hiểm là có thật.”
“Bà thấy cái gì thế?”
Mụ ta chằm chặp ngó vào chất lỏng như thể đang mê đắm xuất thần.

Một lát sau mụ khẽ hỏi, “Có phải các anh đang đi tìm cô gái người Anh hay
không?”

Keller gật đầu, rồi hỏi lại, “Cô ấy còn sống không?”
“Còn,” mụ trả lời. “Cô ấy còn sống.”
“Cô ấy đang ở đâu thế?”

“Tôi không đủ quyền phép để cho anh biết chuyện đó.”
“Chúng tôi sẽ tìm ra cô ấy chứ?”
“Khi cô ấy đã chết,” mụ phán. “Lúc đó các anh mới biết được sự thật.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.