chậm. Bốn mươi tám giờ trước ông vẫn còn đứng trước một bức tranh sơn
dầu ở Jerusalem. Bây giờ ông đang sục sạo tìm một phụ nữ mình không hề
quen biết, cùng đi với một gã đàn ông từng nhận một hợp đồng giết chết
mình.
Ông gặp chủ quán, gọi cà phê đen rồi bước ra ngoài boong ở cuối phà.
Chiếc phà đang ở phần ngoài cùng của bến tàu, và khí trời buổi tối đột
nhiên lạnh giá. Gabriel lật cổ áo khoác lên rồi bao phủ bàn tay quanh cái
tách cà phê bằng giấy bìa cứng cho ấm. Những vì sao đằng đông sáng rực
trên bầu trời không có mây, và biển trước đó một lúc còn màu lam ngọc, đã
đổi thành màu đen như mực tàu. Ông nghĩ mình có thể ngửi thấy mùi của
macchia trong gió. Rồi một lát sau ông nghe thấy giọng nói của mụ
signadora. Khi cô ấy đã chết, mụ già vẫn đang nói. Lúc đó các anh mới biết
được sự thật.