CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 85

“Vậy anh có thể là người Do Thái rồi đó.”
Keller châm một điếu thuốc rồi vẩy que diêm cho tắt lửa. Một cơn gió

mạnh tạt nước mưa vào kính chắn gió, làm quang cảnh của bến tàu trở nên
tối sầm. Gabriel hạ cửa kính của mình xuống đôi chút để khói thuốc thoát
ra ngoài.

“Có lẽ anh nói đúng,” Gabriel nói. “Có lẽ rốt cuộc chúng ta nên thuê

một phòng khách sạn.”

“Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết.”
“Tại sao không?”

Keller cho cần gạt nước vụt xoay đi rồi chỉ qua tấm kính. “Vì Marcel

Lacroix đang tiến về phía chúng ta.”

Hắn mặc một bộ đồ thể thao màu đen, đi một đôi giày thể thao màu xanh lá
phản quang và đeo một cái túi thể thao hiệu Puma ở một bên vai. Hiển
nhiên, hắn đã dành cả buổi chiều ở phòng tập thể dục. Cần gì đến việc ấy
chứ; Lacroix ít ra cũng cao đến 1,9 mét và nặng hơn chín mươi kilogram.
Mái tóc đen được bôi dầu và cột lại đằng sau thành một cái đuôi ngựa ngắn
củn. Hai bên đều có đeo bông tai, và một bên cái cổ dày cộm của hắn có
xăm mấy chữ Hán, bằng chứng cho thấy hắn là một người nghiên cứu binh
pháp châu Á. Mắt hắn cứ láo liên, nhưng vẫn không ghi nhận được hình
ảnh hai người đàn ông đang ngồi yên trong chiếc xe hatchback hiệu
Renault tàn tạ với cửa kính đẫm sương mù. Gabriel quan sát hắn và thở dài.
Chắc chắn Lacroix sẽ là một đối thủ đáng gờm, nhất là khi bị giữ chặt trên
con thuyền Vũ Điệu Ánh Trăng. Bất kể ai đó có nói gì đi nữa, tầm vóc vẫn
là vấn đề quan trọng.

“Không có lời châm biếm nào hay sao?” Keller hỏi.
“Tôi đang suy nghĩ một câu đây.”

“Sao ông không để cho tôi xử lý chuyện này?”
“Không biết sao tôi lại không cho đó là một ý hay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.