CÔ GÁI NGƯỜI ANH - Trang 91

Rognac là một kiểu thị trấn đặc biệt, đây là một trạm dừng chân trên tuyến
đường đến một nơi nào khác.

Gabriel kiểm tra ngày tháng ghi trên hóa đơn. Sau đó ông kiểm tra

danh sách các cuộc gọi trên chín chiếc điện thoại để tìm số ghi ở mặt sau.
Ông tìm thấy nó trên ba chiếc điện thoại. Quả thật, Lacroix đã thực hiện hai
cuộc gọi vào sáng hôm ấy trên những thiết bị khác nhau.

Gabriel nhét hết mấy chiếc điện thoại, tờ hóa đơn và tiền mặt vào một

cái ba lô ni lông rồi trở về phòng tiếp khách chính. Một lần nữa, ông giật
băng keo dán ống nước ra khỏi cặp mắt của gã buôn lậu, nhưng lần này ông
lôi ra cả miếng giẻ nhét trong miệng. Mặt Lacroix bây giờ méo xệch hẳn đi
vì sưng phù do cái quai hàm bị nứt. Gabriel vừa siết nó thật chặt vừa nhìn
chằm chằm vào mắt gã người Pháp.

“Tôi sẽ hỏi anh vài câu, Marcel à. Anh chỉ có một cơ hội để nói ra sự

thật. Anh có hiểu không?” Gabriel vừa hỏi vừa bóp mạnh hơn một chút.
“Một cơ hội.”

Chủ thuyền không có phản ứng nào khác, chỉ rên rỉ vì đau đớn.

“Một cơ hội,” Gabriel lại nói, giơ một ngón tay trỏ lên để nhấn mạnh.

“Có nghe không?”

Lacroix chẳng nói gì.
“Cứ coi như anh nói là có đi,” Gabriel nói. “Marcel, bây giờ, tôi muốn

anh cho tôi biết tên gã đàn ông đang giữ cô gái. Rồi sau đó tôi muốn anh
cho tôi biết có thể tìm họ ở đâu.”

“Tôi chẳng biết gì về cô gái cả.”
“Anh đang nói dối, Marcel.”
“Không, tôi xin thề đấy.”

Lacroix chưa kịp thốt ra thêm một lời nào, Gabriel đã làm hắn câm nín

bằng cách bịt kín miệng hắn lại một lần nữa. Kế tiếp, ông dán thêm rất
nhiều băng keo kín mít cả cái đầu của gã người Pháp, chỉ còn thấy được hai
lỗ mũi. Bên dưới boong thuyền ông tìm được một sợi dây thừng ni lông dài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.