CÔ GÁI THÁNG SÁU - Trang 167

nhau, em rể còn luôn miệng xuýt xoa về sân bóng của thành phố E: “Ngoài
lần tham gia trận đấu vòng loại của đội tuyển số hai của tỉnh, em chưa bao
giờ được đá trên sân bóng nghiêm túc lần nào, lần ấy em không phát huy
được hết khả năng là do vấn đề sân bãi, trước đây toàn đá sân đất ở quê, tự
nhiên chuyển sang đá sân cỏ nhân tạo thì thấy không quen.”

Anh trai cô an ủi: “Không sao đâu, tập mấy ngày sẽ quen thôi.”

Lần này thì Vương Thế Vĩ có việc để làm rồi, không tập bóng thì thi

bóng, về đến nhà vẫn bàn chuyện đá bóng, gần như không có thời gian ở
bên cô.

Cô theo anh ra sân mấy lần xem đá bóng, nhưng trời thì nắng, cô lại

chẳng hiểu gì nhiều, đều bò về trước, sau đó chẳng theo ra nữa.

Chế độ đãi ngộ của đội bóng cơ quan không tồi, phát cho cả bộ quần

áo, giày, tất, ngày nào tập bóng cũng bao ăn uống, còn phát cả “tiền bồi
dưỡng”. Nếu phải thi đấu thì đãi ngộ còn tốt hơn, ngoài việc thường xuyên
ra nhà hàng ăn uống một bữa linh đình, còn phát “tiền thi đấu”, ai đá vào
quả nào còn có tiền thưởng. Cấp trên đã tuyên bố rồi, nếu đội tuyển cơ
quan giành được chức vô địch trong giải công nhân viên chức của thành
phố lần này, cầu thỉ đá chính mỗi người được thưởng ba nghìn nhân dân tệ,
cầu thủ dự bị được thưởng một nghìn năm trăm nhân dân tệ.

Trước món tiền thưởng hậu hĩnh, chắc chắn phải có dũng sĩ. Vương

Thế Vĩ vốn là người ham đá bóng, lần này lại có món tiền thưởng khổng lồ
làm mồi dụ, đá càng hăng say hơn, ngay cả chuyện kia cũng không có thời
gian quan tâm nữa, lúc nào anh cũng thanh minh với cô rằng: “Sorry em,
ngày mai thi đấu, hôm nay phải giữ sức.”

Cứ như là cô ham trò đó lắm!

Đội cơ quan liên tiếp vượt qua năm, bảy cửa ải, cuối cùng lọt vào trận

chung kết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.