CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 10

suốt bên kia đường. Tại quãng này được giữ gìn khá tốt và phủ đầy những
bụi cây rậm rạp. Cổng thành nằm gần nhà tôi. Bờ rào công viên Mặt Trăng
ở ngay sau cổng thành, vách sát tường, đấy là nơi cứ mỗi dịp hè sang là lại
rực rỡ ánh sáng đèn và rộn tiếng nhạc. Qua cửa sổ của tôi, nằm chênh
chếch với công viên, tôi thấy những dãy đèn màu, mái nhà các dãy có trang
hoàng cờ quạt, người đứng túm tụm dưới những cây tiêu huyền râm mát ở
ngay cổng ra vào công viên Mặt Trăng. Tiếng nhạc nghe rất rõ. Tối tối tôi
thường nằm ngủ nghe nhạc và mơ mộng. Tôi cảm thấy những âm thanh này
dội ra từ một thế giới nào đó mà tôi không thể vươn tới. Cảm giác ấy dâng
lên còn tôi bị hãm trong mấy bức tường của căn phòng chật hẹp và tăm tối.
Tôi cảm thấy tất cả cư dân thành phố tụ tập ở công viên Mặt Trăng và chỉ
thiếu mỗi mình tôi. Tôi những muốn vùng dậy và ra đấy, những tôi vẫn
nằm im không nhúc nhích, còn nhạc nổi lên tận sáng đã gợi cho tôi ý nghĩ
tới những thiếu thốn mà bản thân phải chịu đựng có Trời mới biết được vì
những lỗi lầm gì. Đôi lúc khi nghe tiếng nhạc, tôi chua xót khóc, tự thấy
mình bị bỏ rơi, cô đơn. Dạo ấy tôi còn rất đa sầu, đa cảm và dễ rơi lệ vì
những chuyện không đâu: vì một lời nói thô bạo của một cô bạn gái, vì mẹ
mắng, vì một cảnh lâm ly trên phim. Giá hồi còn nhoe, mẹ không giữ tôi
tránh xa công viên Mặt Trăng với những chốn vui chơi khác, có lẽ tôi đã
coi toàn bộ cái thế giới hạnh phúc này được tạo dựng cho riêng tôi. Song sự
túng bấn của chúng tôi, cảnh góa bụa của mẹ tôi và đặc biệt, định kiến của
mẹ tôi đối với mọi tò vui chơi mà số phận đã cắt bỏ của mẹ là nguyên nhân
khiến tôi không lại vãng tới công viên Mặt Trăng và những chốn giải trí
khác cho mãi đến khi chưa hẳn là một cô gái và tính tình được hình thành.
Có lẽ vì thế mà suốt đời tôi cứ bị ám ảnh bởi cảm giác cho rằng tôi bị loại
ra khỏi một thế giới vui tươi, sáng ngời hạnh phúc nào đó. Thậm chí ngay
cả khi tôi biết chắc chắn thế nào là hp cũn không thể rũ bỏ cảm giác ấy.
Như đã nói, hồi mới lớn tôi mơ ước hơn bao giờ hết chuyện lấy chồng. Tôi
đã hình dung điều ấy như sau: Con đường hai bên trồng cây ở ngoại ô -
ngôi nhà chúng tôi nằm bên đường này - đổ thoai thoải nằm xuống phía
dưới, chạy vắt qua một khu dân cư sung túc hơn chỗ tôi. Nhà cửa ở đấy
không dài và thấp như nhà của nhân viên đường sắt, trông như những toa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.