CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 116

Alberto Moravia

Cô gái thành Rome

Dịch giả: Trịnh Xuân Hoành

CHƯƠNG BẢY

Ngay ngày hôm sau, tôi đến căn phòng có kê đồ gỗ để thăm Gisella. Đang
là giữa trưa. Thường thì vào giờ này Gisella mới ngủ dậy và mặc áo xống
đi gặp Ricardo. Tôi ngồi xuống chiếc giường chưa được thu dọn, còn
Gisella cứ đi đi lại lại khắp căn phòng tranh tối tranh sáng, giữa những
chiếc áo dài và áo lót vứt ngổn ngang bừa bãi. Tôi bình tĩnh kể cho cô ta
nghe mình đã đến gặp Astarita ra sao. và anh ta cho biết Gino có vợ và một
con như thế nào. Nghe tin ấy, Gisella thốt lên, chẳng ra vui mừng, chẳng ra
ngạc nhiên, rồi đến ngồi trước mặt tôi và ôm lấy vai tôi.
- Cậu nói gì vậy... không thể như thế được... có vợ, có con... đúng thế
không?
- Con gái anh ta tên là Maria.
Rõ ràng cô ta muốn hỏi tường tận mọi chuyện và bàn cãi tin này, nhưng bị
cụt hứng trước vẻ bướng bỉnh của tôi.
- Có vợ và một con gái... con gái tên là Maria... Thế mà cậu nói chuyện ấy
cứ thản nhiên như không à.
- Thế biết nói thế nào?
- Cậu không buồn à?
- Tất nhiên là buồn.
- Thế nghĩa là anh ta bảo Gino Molinari có vợ và một con nhỏ đúng không?
- Đúng.
- Thế cậu bảo gì Astarita?
- Chẳng bảo gì cả, biết bảo gì được?
- Thế cậu đã xử sự ra sao? Khóc chứ?... Xét cho cùng đây là một sự cố đối
với cậu.
- Không. mình không khóc.
- Bây giờ cậu làm sao lấy được hắn ta nữa! – Gisella thốt lên, vui vẻ và sốc
nổi - Đểu cáng thật... Nhẫn tâm đến thế là cùng... một cô gái khốn khổ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.