CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 13

bất hạnhvà mẹ chẳng chịu để yên chừng nào tôi chưa chịu nghe theo cái ảo
tưởng về những điều mẹ đã không thể làm được.
Mẹ yêu tôi theo kiểu của riêng mình. Chẳng hạn tôi vừa mới được nhận
thuê người mẫu cho các họa sĩ, mẹ sắm luôn cho tôi hai bộ cánh: một bộ
gồm chiếc váy, chiếc áo vét và một bộ là một chiếc áo dài. Thật ra, tôi
muốn có một tấm áo lót mới, vì mỗi lần cởi áo xuống ở chỗ mấy ông họa
sĩ, tôi phát ngượng vì áo lót bằng vải thô đã sờn bợt và thường cứ phải mặc
đi mặc lại, những mẹ bảo áo lót thì cần gì, có rách cũng chẳng sao, chủ yếu
là áo mặc ngoài phải tươm tất. Mẹ chọn hai mảnh vải màu sặc sỡ rồi tự cắt
lấy. Song, mẹ là một người chuyên may quần áo lót và chưa hề bao giờ cắt
may áo dài, nên dù bỏ ra bao nhiêu công sức, vẫn đánh hỏng cả hai bộ. Tôi
nhớ là chiếc áo sài lúc nào cũng bị phanh ngực, nên cứ phải dùng kim băng
găm lại. Còn chiếc áo vét bó lấy mông và ngực, tay ngắn cũn cỡn trông tôi
y như thòi hẳn ra ngoài quần áo, chiếc váy thì ngược lại, rộng thùng thình
thành một đụn tướng xếp nếp ở bụng. Song dẫu sao mấy bộ ấy vẫn cứ là
sang trọng đối với tôi, vì trước đây tôi ăn mặc còn tồi tàn hơn, chỉ rặt mấy
cái váy ngắn chưa chấm gối, những thứ áo ngoài và khăn cũ kĩ. Mẹ còn
mua cho tôi hai đôi bít tất lụa, trước đó tôi toàn dùng bít tất dài và để trơ cả
đầu gối trần ra. Mấy món quà này làm tôi rất vui và tự hào, tôi ngắm không
chán mắt và thường nghĩ đến chúng. Tôi vênh vênh đi ngoài phố, tựa hồ
như không phải đang mặc mấy thứ thảm hại mà là một chiếc áo dài quý do
tay thợ hợp thời trang may.
Mẹ tôi lúc nào cũng trăn trở về tương lai của tôi. Được độ một tháng, mẹ đã
thấy chán cái nghề làm người mẫu. Mẹ bảo tôi kiếm tiền chẳng được bao
lăm, vả lại, cánh họa sĩ và bè bạn họ đều nghèo rớt và cũng chẳng thể tìm
được một chỗ quen biết hữu ích trong môi trường của họ. Và thế là mẹ nảy
ra ý nghĩ là tôi có thể trở thành vũ nữ.
Đầu óc mẹ lúc nào cũng đầy những ý nghĩ hiếu danh, trong lúc đó thì tôi -
như tôi đã nói - chỉ mơ ước có được cuộc sống an bài với chồng con. Ông
bầu của một đoàn tạp kỹ biểu diễn trên sân khấu rạp chiếu bóng trước mỗi
buổi chiều đều đến đặt mẹ tôi may áo, thế là mẹ tôi liền nảy ra ý nghĩ về cái
chuyện múa may này. Mẹ tôi cho rằng thực ra vũ nữ cũng kiếm chẳng hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.