CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 144

anh.
Xe tới biệt thự. Gino cho xe đậu ở ngoài vườn, khóa cửa lại rồi cùng tôi
tiến về phía cổng ngách. Trời đã chạng vạng tối, các nhà bên cạnh đã lên
đèn, ánh sáng rọi ra ngoài khung cửa sổ nhuốm đỏ qua màn sương xanh lơ
của buổi chiều mùa đông. Hành lang nơi tầng hầm tối om và ngột ngạt, mùi
ẩm thấp thâm căn cố đế bốc lên xộc vào mũi. Tôi dừng lại và bảo:
- Hôm nay em không muốn tới phòng anh đâu.
- Tại sao?
- Em muốn ngủ với anh ở phòng bà chủ cơ.
- Em điên à? – Gino thốt lên, vẻ bực mình.
Chúng tôi thường vào các căn phòng ở tầng trên của biệt thự, nhưng làm
tình chỉ ở tầng dưới trong buồng Gino.
- Em muốn vậy... – Tôi tuyên bố - Anh không ưng à?
- Lại còn thế nữa... Vô ý làm gẫy một cái gì đấy... dễ mà lường trước được
những chuyện sẽ xảy ra, nếu sau đấy họ nhận thấy thì anh sẽ ăn nói làm
sao?
- Chỉ được cái quan trọng hóa – Tôi nhởn nhơ nói - Đến đuổi việc là cùng.
- Em nói đến là dễ nghe nhỉ.
- Thế anh ra lệnh cho em phải nói sao? Nếu anh thực sự yêu em thì việc gì
phải suy xét?
- Anh yêu em, nhưng không thể làm thế được, và lại chớ nên đả động đến
một vấn đề gì như vấn đề này,anh không muốn có những chuyện khó chịu.
- Nhưng chúng mình sẽ cẩn thận, họ sẽ chẳng nhận thấy đâu.
- Không... không...
Tôi hoàn toàn bình tĩnh, vẫn sắm cái vai vừa nghĩ ra, liền thốt lên:
- Em, vợ chưa cưới của anh phiền anh một việc, thế mà anh từ chối ngay,
có lẽ anh sợ em nằm vào chỗ bà chủ của anh vẫn ngủ, gối đầu lên chiếc gối
của bà ta. Thế bà ta còn hơn em à?
- Không... nhưng...
- Mà thôi, bà ta chẳng bằng cái ngón tay út của em – Tôi nói tiếp - Nếu anh
chẳng muốn thì em cũng chẳng ép... thôi anh cứ việc ngắm chăn gối với bà
chủ anh... Em về đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.