CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 164

anh ta, một phút trước đây vẫn rõ ràng và bình tĩnh, đã thay đổi chẳng còn
nhận ra được nữa. Anh ta thực sự lệ thuộc và phục tùng tôi như một kẻ nô
lệ. Tôi còn nhớ một lần tôi vô tình vuốt mặt anh ta, anh ta liền nắm tay tôi
và hôn tay vẻ biết ơn. Sau này anh ta nhiều lần yêu cầu tôi lặp lại động tác
đó. Nhưng lẽ nào lại có thể vuốt ve theo đơn đặt hàng được?
Như tôi đã nói, tôi chẳng muốn ra phố tìm kiếm người đàn ông và thế là tôi
ngồi lì ở nhà. Tôi không muốn ngồi với mẹ: tuy giữa hai mẹ con có sự thỏa
thuận ngầm là không nói tới nghề nghiệp của tôi, song câu chuyện lại cứ
xoay quanh về đề tài này, hai mẹ con cứ nói xa nói gần và cả hai đều cảm
thấy mình thiếu tế nhị, một khi cơ sự đã thế thì tôi cho rằng nên nói thẳng
mọi chuyện, chẳng cần úp mở. Tôi thường khóa cửa nằm lì trong phòng
mình, yêu cầu mẹ không quấy rầy tôi. Những cửa sổ phòng tôi trông ra sân,
không một tiếng động nào có thể lọt vào được cửa phòng khép kín. Tôi
chợp mắt một lát, sau đó dậy, đi lại trong phòng, làm những việc vớ vẩn
như quét bụi trên đồ đạc hoặc sắp xếp lại đồ đạc. Công việc này đã gây nên
một sự chấn động cho những suy nghĩ của tôi và xung quanh tôi, đã tạo
dựng được một bầu không gian ngăn cách tôi với toàn bộ thế giới bên
ngoài. Tôi suy ngẫm, cố luồn lách vào tận những nơi sâu thẳm trong tâm
hồn, và cuối cùng đi đến kết luận rằng tốt hơn là không suy nghĩ gì hết, tất
cả những gì tôi thấy trên đời sau bao cay đắng và bài học của số phận thế
cũng đủ lắm rồi.
Vào những giờ phút cô đơn ấy, thường có lúc tôi bị lúng túng và bỗng với
vẻ sáng suốt lạ lùng, tôi bắt đầu cảm thấy như mình đứng ngoài nhìn bản
thân và cuộc đời mình. Mọi hành vi và suy nghĩ của tôi đều bị phân đôi,
mất đi ý nghĩa chân thực của chúng và có một dáng vẻ lạ lùng không thể
hiểu nổi. Tôi tự bảo: “Mình dẫn về đây một người đàn ông không hề quen
biết, không hề hò hẹn với mình tối nay... hai người đáng vật với nhau như
hai kẻ thù trên giường này... sau đó anh ta đưa mình một tờ giấy màu có
triện có dấu... Ngày hôm sau mình đổi tờ giấy ấy lấy đồ ăn thức uống, áo
xống và cả những vật dụng khác”. Những suy nghĩ lộn xộn này mới chỉ là
bước đầu, sau đó kéo theo một sự rối loạn và còn nặng nề hơn. Do đó tôi cố
thoát ra khỏi định kiến về cái nghề đã giày vò tôi, cố tự ám thị mình rằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.