CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 177

- Anh không biết nên ra sao – Anh nói tiếp – Vì anh mà em mất không một
tối, nếu không, em đã chẳng kiếm được chút ít.
Tôi nghĩ rằng chắc anh không có tiền, và vẫn hy vọng, tôi đề nghị:
- Nếu bây giờ anh không có tiền, chẳng sao cả, lần sau trả cũng được.
Anh thọc tay vào túi áo blouson, lấy số tiền phải trả mà anh đã chuẩn bị
trước, rồi với một động tác bình dị, đồng thời duyên dáng lạ thường và
quấy quá, anh xếp giấy bạc lên bàn.
- Đừng, đừng – Tôi phản đối – Đây đâu phải là chuyện tiền nong... thậm
chí chẳng nên đả động đến chuyện tiền nong.
Nhưng tôi phản đối không kiên quyết lắm, và thực tình mà nói, lấy tiền của
anh cũng thích song nếu để anh nợ, tôi hy vọng anh sẽ còn phải đến để
thanh toán. Anh nhận thức được sự từ chối không nhận tiền một cách thiếu
kiên quyết này của tôi đúng thực chất của nó, nên vẫn đặt tiền lên bàn, rồi
lại tiến đến ngồi xuống đi-văng, còn tôi, cảm thấy mình xử sự ngu dại và lố
bịch, đã nhoài người nắm lấy tay anh. Chúng tôi ngồi im lặng nhìn nhau
trong giây phút, rồi anh dùng những ngón tay dài gầy guộc của mình hỏn
bẻ ngoéo ngón tay út của tôi về phía sau.
- Ái – Tôi thốt lên tức giận – Anh giở cái trò gì thế?
- Anh xin lỗi – Anh nói, mặt để lộ một vẻ bối rối làm tôi ân hận về việc
nặng lời vừa rồi của mình nên tôi nói luôn:
- Em bị đau, anh rõ không?
Bị đột ngột xúc động, anh đứng dậy và đi đi lại lại trong phòng. Sau đó anh
sững người và bảo:
- Em có muốn ta ra ngoài một lát không? Chờ họ ở đây chán lắm.
- Ta đi đâu?
- Không biết nữa... ta dùng ôtô nhé.
Tôi nhớ lại những lần đi chơi với Gino, nên vội đáp:
- Không, chẳng nên dùng xe anh ạ.
- Nếu vậy thì ta đi bộ... Gần đây có tiệm cà phê nào không?
- Không, nhưng ngay sau cổng thành thì có.
- Thế thì ta đến tiệm cà phê vậy.
Tôi đứng dậy và chúng tôi bước ra khỏi phòng, lúc xuống thang tôi đùa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.