CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 260

- Tùy em... nhưng anh sẽ bị say.
- Anh cứ say... như vậy sẽ tốt cho em hơn.
- Thế nhỡ anh khó ở... đáng lẽ trong tay em là một người tình thì em lại
phải chăm sóc một bệnh nhân.
Tôi đưa tay che miệng cốc của anh, tôi đã thiếu thận trọng để lộ nỗi sợ của
mình:
- Nếu vậy thì đừng uống nữa.
Anh phá lên cười và bảo:
- Thế là em bị tóm quả tang rồi.
- Thì em lo cho anh mà – Tôi chịu nhún bảo.
- Em lo cho anh... ha ha ha!
Anh lại chế giễu tôi, nhưng lời chế giễu của anh đáng yêu biết bao nên ít
xúc phạm tôi.
Anh hỏi:
- Thế em cho anh biết, tại sao em không uống rượu?
- Em không thích uống rượu, uống một cốc em say ngay.
- Thế thì đã sao? Cả hai ta đều say.
- Nhưng một phụ nữ say thì thật xấu xa... em chẳng muốn anh thấy em say.
- Tại sao?... Có gì xấu xa ở đây nào?
- Em chẳng biết nữa, nhìn một phụ nữ lảo đảo, chân nam đá chân chiêu,
miệng lảm nhảm những điều dớ dẩn, thật là chướng... thậm chí thật đáng
thương... em cũng đáng thương như vậy, em biết điều đó, em biết rằng anh
cũng coi em là đáng thương... Nếu em uống và anh thấy em say, sau này
anh luôn luôn nhìn em với con mắt ghê tởm.
- Còn nếu anh ra lệnh cho em uống?
- Chắc anh muốn lăng nhục em – Tôi buồn rầu nói - phẩm chất duy nhất
của em là không ai có thể bảo em là một mụ khùng khùng... Anh thực sự
muốn tước đi của em cả cái nhân phẩm đó à?
- Đúng, anh muốn đấy – Anh sôi nổi nói.
- Em không rõ điều đó sẽ làm đẹp lòng anh thế nào, nhưng nếu anh muốn,
anh rót rượu cho em đi – Và tôi chìa cốc ra.
Anh nhìn chiếc cốc, lại nhìn tôi và cười phá lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.