CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 266

để lý trí khúc triết, và điều đó, thật không may, sau này tôi thấy rõ nó thực
sự gây trở ngại trong việc anh yêu tôi.
- Em chờ đợi cái này này, phải không nào? – Anh siết tôi mạnh hơn trong
vòng tay mình và hỏi. – Và cái này này, cái này này...
Và sau mỗi lần bảo “cái này này”, anh lại ôm tôi, lại hôn, lại cắn, lại véo
vào tôi những nơi tôi ít chờ đợi nhất. Tôi bật cười, cố che đỡ và sung sướng
nhìn anh say đắm tới mức không nhận thấy hành vi của anh gượng gạo và
giả tạo biết bao. Anh làm tôi bị đau tựa hồ đối với anh, cơ thể tôi là đối
tượng để căm ghét chứ không phải để yêu thương. Còn trong mắt anh lóe
lên không phải là dục vọng, mà nói đúng hơn là một nỗi giận dữ. Sau đó
cơn đắm say của anh tự nhiên tắt lặng, như khi nó bùng lên. Chắc hẳn cơn
say lại quật ngã anh, anh lại nằm dài trên giường mắt nhắm nghiền, còn tôi
nắm bên anh với một cảm giác lạ lùng tựa hồ anh đã không cử động, không
nói với tôi, không đụng tới người tôi, tựa hồ như đã không có chuyện gì và
mọi chuyện phải xảy ra như vậy.
Sau đó tôi nhỏm dậy, quỳ một hồi lâu không nhúc nhích ở bên anh, tóc xõa
xuống mắt tôi, tôi ngắm anh và chốc chốc lại rụt rè đụng nhẹ các đầu ngón
tay vào tấm thân gầy, tuyệt đẹp và trong trắng của anh. Qua làn da trắng
của anh có thể nhìn thấy rõ cả xương. Vai anh rộng và gầy, không hẹp, chân
dài, ngực mọc đầy lông. Anh nằm ngửa, do đó bụng hóp và xương mu nổi
rõ dưới lớp da bị căng ra. Tôi không thể chịu đựng được sự cưỡng bức
trong tình yêu và vì vậy tôi cảm thấy đúng là giữa chúng tôi đã không hề có
chuyện gì và mọi chuyện đang còn nắm ở phía trước. Do đó tôi bắt đầu chờ
đợi khi nào yên tĩnh và bình yên trở lại với hai chúng tôi sau cơn kích động
gượng gạo ấy, và khi tôi lấy lại được trạng thái tinh thần khúc triết và thanh
thản bình thường tôi thận trọng – như vào những ngày nóng bức ta từ từ
bước ra biển lặng, mơn trớn - nằm xuống bên anh, luồn chân tôi vào giữa
hai chân anh, ôm cổ anh và ép chặt toàn thân xuống. Lần này anh không
động đậy, không hé răng nói nửa lời. Tôi dùng những tên âu yếm nhất để
gọi anh, phả hơi thở vào mặt anh, dịu dàng mơn trớn vuốt ve anh, còn anh
cứ nằm ngửa bất động như người chết. Sau này tôi được biết rằng sự hờ
hững và thụ động ấy ở anh là bằng chứng cao nhất của tình yêu mà anh có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.