CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 287

- Anh nói gì mà lạ vậy? Yêu một tên tội phạm?
- Gã thậm chí là một tên tội phạm... tuy gã có thể nổi những cơn như em
bảo... Anh tin chắc một khi Sonzogno có ý muốn giết người thì gã cũng có
thể chấp nhận cả tình cảm yêu thương... một tình yêu bình dị nhất không
cần hoa hòe hoa sói... anh...
Tôi cắt lời anh:
- Anh chẳng nên, dù chỉ so sánh mình với Sonzogno... anh là anh, còn gã là
một tội phạm, một kẻ hung ác... và sau nữa, anh nói đúng, gã không vươn
được tới tình yêu... một người như vậy không biết yêu... gã chỉ cần thỏa
mãn lòng nhục dục của mình... với em hay một phụ nữ nào khác cũng vậy
thôi!
Xem ra anh không tán thành những kết luận của tôi, nhưng không hề phản
đối gì cả. Lợi dụng sự im lặng, tôi thọc các ngón tay vào áo sơ mi của anh,
cố lần tới khuỷu tay.
- Anh Mino – Tôi thì thầm.
Anh giật mình:
- Sao em lại gọi anh là Mino?
- Đấy là tên thân mật của cái tên Giacomo, chẳng nhẽ em không được gọi
anh như vậy à?
- Không, không... em cứ gọi... chẳng qua là ở nhà cũng gọi anh như thế, có
vậy thôi.
- Mẹ anh gọi anh như vậy à? – Tôi hỏi và buông tay anh ra, luồn các ngón
tay dưới cravat và qua làn đường xẻ áo sơ mi sờ ngực anh.
- Đúng, mẹ anh gọi anh như vậy – Anh xác nhận với vẻ hơi tức giận. Một
phút sau, anh nói tiếp, giọng lạ lùng vừa giận dữ vừa mỉa mai: - Tuy nhiên
mẹ anh và em không chỉ giống nhau ở mỗi điểm này... phụ nữ hầu như đều
có một quan điểm.
- Ví dụ? - Tôi hỏi.
Tôi bị kích thích tới mức hầu như chẳng nghe anh nói gì nữa. Tôi cởi cúc
áo sơ mi, vuốt ve tấm vai trẻ con dễ thương của anh.
- Ví dụ - Anh nói – khi anh kể với em về hoạt động chính trị, em liền hoảng
hốt và sợ hãi kêu lên: “Nhưng điều đó bị cấm... điều đó nguy hiểm mà...”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.