CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 310

nhưng mỗi người mỗi tính... có thể bà Lobianco đúng là một bà yêu quái
độc ác... song em tin rằng nếu em được sống trong những điều kiện ấy, em
sẽ trở nên tốt hơn bây giờ nhiều.
- Em cũng trở nên kinh khủng như signora Lobianco.
- Nhưng tại sao, anh nói xem, tại sao?
- Thế đấy...
- Không, ta thử phân tích xem... anh coi gia đình anh cũng tồi tệ à?
- Dĩ nhiên, tồi tệ nhất trên đời.
- Thế bản thân anh cũng tồi tệ à?
- Tất cả những gì ở trong anh bắt nguồn từ gia đình đều tồi tệ cả.
- Nhưng tại sao? Anh giải thích em nghe xem nào.
- Vây đấy!
- Đấy không phải là câu trả lời.
- Nếu em hỏi signora Lobianco những câu hỏi tương tự, em sẽ được nghe
một câu trả lời chính xác – Anh nói.
- Những câu hỏi nào?
- Không đáng quan tâm – Anh vô tư đáp – những câu hỏi tế nhị... từ “vậy
đấy”, đăc biệt khi nói với một giọng đầy tin tưởng sẽ bịt miệng thậm chí
những người tò mò nhất... vậy đấy... chẳng cần bất cứ sự giải thích nào... có
vậy thôi.
- Em không hiểu anh.
- Chúng ta hiểu nhau hay không thì có ý nghĩa gì nếu như em bảo, chúng ta
yêu nhau? – Anh kết luận, và ôm tôi vẻ giễu cợt, muốn ra mặt tỏ rõ anh
chẳng hề yêu tôi.
Cuộc tranh cãi của chúng tôi chấm dứt ở đây. Do Mino chẳng bao giờ bộc
lộ hết tình cảm của mình, bằng cách che giấu một phần nào đó – có lẽ phần
quan trọng nhất – tâm hồn mình, làm những biểu hiện hiếm hoi của anh
trong tình yêu mất hết mọi vẻ duyên dáng, nên chẳng lần nào anh thổ lộ với
tôi những suy nghĩ thầm kín của anh. Mỗi lần tôi tưởng sắp đi sâu vào được
tâm hồn anh thì anh lại bông lơn và giễu cợt đánh bật tôi ra, đồng thời cố
làm như mình không tập trung chú ý. Anh thực sự lẩn tránh tôi về mọi
phương diện. Tôi cảm thấy mình là một sinh vật hạ đẳng, là một đối tượng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.