CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 395

hát qua đi, Mino lại rơi vào tâm trạng đau khổ, và nghe những bài hát xốc
nổi và đa cảm của tôi, lòng anh lại cảm thấy bị giày vò gấp đôi. Tôi đã
không nhầm. Tôi hát một tiếng liền, sau đó anh đột ngột cắt ngang:
- Thôi đủ rồi... anh chán ngấy các bài hát của em rồi.
Anh quay lưng lại phía tôi, quay lưng lại như muốn ngủ.
Tôi nhìn thấy trước cái kết cục ấy nên không giận. Tuy nhiên, từ nay trở đi
tôi chẳng trông mong gì ngoài những điều khó chịu, và tôi sẽ ngạc nhiên
nếu mọi chuyện tốt đẹp. Tôi đứng dậy và bỏ những thứ đã mạng vào ngăn
kéo, rồi lẳng lặng cởi áo xống và giở chăn nằm xuống giường cạnh Mino.
Chúng tôi quay lưng vào nhau, im lặng hồi lâu. Tôi biết Mino chưa ngủ và
đang suy nghĩ mỗi một chuyện, hiễu rõ điều đó và nhất là cảm thấy nỗi bất
lực của bản thân, tôi thấy trong lòng nổi lên cả một cơn lốc những suy nghĩ
lo âu và tuyệt vọng. Tôi nằm nghiêng, mắt nhìn vào góc phòng, đầu óc vẫn
mải suy nghĩ. Một trong hai chiếc vali mà Mino đưa từ nhà bà góa tới nằm
trong góc ấy. Chiếc vali cũ bằng da màu vàng dán đầy nhãn tên đủ màu của
các khách sạn. Nổi bật giữa nhưng nhãn ấy là một nhãn hình chữ nhật, trên
minh họa biển xanh lơ, một tảng đá đỏ lớn và ở dưới có ghi: Capri. Trong
căn phòng tranh tối tranh sáng, cái vệt xanh lơ ấy nổi bật giữa các đồ vật lờ
mờ và sẫm màu, tôi thấy đấy không phải là một vệt nữa mà là một ô cửa sổ
con qua đó tôi nhìn thấy rõ bờ biển xa xa. Tôi bỗng buồn buồn nhớ biển
vào mùa xuân, trong làn nước sinh động, mọi vật, thậm chí dù gớm ghiếc
và không có hình thù, cũng đều được rửa sạch, trau chuốt, mài tròn, nhỏ bớt
đi, trở nên đẹp đẽ và sạch sẽ. Tôi bao giờ cũng yêu thích biển, thậm chí cho
dù đó là bờ biển quen thuộc đầy những người ở Ostia. Khi trông thấy biển
lòng tôi bao giờ cũng rộn lên một tình cảm tự do, biển cả làm dịu mắt tôi
thì ít, mà do nhạc điệu kỳ diệu và vô tân của sóng đã làm thính giác tôi
khoan khoái. Tôi nghĩ tới biển và rất muốn đắm mình vào làn nước trong
vắt không những rửa sạch người tôi mà cả tâm hồn tôi nữa, làm cho lòng
tôi tràn đầy vui sướng và nhẹ nhõm. Nếu được Mino đưa ra biển thì có lẽ
cái vô tận ấy, sự chuyển động vĩnh viễn ấy và tiếng ầm ầm không lúc nào
ngớt ấy sẽ có thể làm được điều mà tình yêu của tôi chịu bó tay. Tôi bỗng
lên tiếng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.