CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 397

dài vỏn vẹn một khoảnh khắc, sau đó, cái xác tắt thở của tôi còn trôi nổi
trên sóng, bầu trời mênh mông vô tận trải dài trên đầu tôi. Hải âu mổ mắt
tôi, mặt trời đốt nóng ngực và bụng, cá rỉa lưng tôi. Cuối cùng, tôi chìm
nghỉm và chúi đầu xuống nước, và một dòng nước xanh lơ cuốn trôi tôi đi
về một chốn nào đó. Nó sẽ cuốn trôi tôi trong nhiều năm tháng dưới lòng
biển, giữa các tảng đá ngầm, các bầy cá, tảo rong, làn nước mặn trong suốt
luôn vuốt ve trán, ngực, chân tôi, sẽ cuốn đi những bộ phận của cơ thể tôi,
chuốt dần nó và làm cho nó nhỏ gọn lại. Và một ngày nào đó sóng ầm ầm
sẽ hất lên bờ cái phần còn lại của tôi: một nắm xương trắng và mảnh dẻ.
Tôi khoan khoái hình dung dòng nước cuốn tóc tôi lôi xuống đáy, khoan
khoái nghĩ rằng tôi chỉ còn là một đám xương trắng mất hình hài của con
người được rửa sạch nắm lại bên các tảng đá nhẵn thín bên bờ biển. Và biết
đâu đó ai đó sẽ vô tình giẫm lên xương tôi và biến nó thành bụi trắng.
Thích thú trước những bức tranh buồn thảm ấy, cuối cùng tôi ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.