CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 402

dưng như trước đây. Tôi cho rằng chắc anh đã thấy nhẹ nhõm trong lòng
khi nghĩ tới những tài liệu làm tổn hại thanh danh sắp bị hủy đi và tôi thấy
một niềm hy vọng lại nảy sinh trong trái tim tôi.
- Anh ạ, mọi việc sẽ ổn cả thôi - Tôi bảo.
Anh giật bắn người, đưa mắt nhìn tôi, tựa hồ như mới thấy tôi lần đầu, sau
đó nhắc lại như một cái máy:
- Ừ, tất nhiên, mọi việc sẽ ổn cả thôi.
Tôi lựa lời đẩy mẹ ra khỏi nhà bằng cách nhờ mẹ đi mua giúp một vài thứ
chuẩn bị cho bữa tối. Tôi đột nhiên thấy rộn lên một niềm vui. Tôi nghĩ
rằng mọi việc đúng là sẽ ổn cả, có lẽ còn tốt hơn là tôi dự kiến. Astarita sẽ
làm - nếu như đã chưa làm - tất cả những gì tôi yêu cầu anh ta, còn Mino
dần dần không còn bị lương tâm cắn rứt và lại cảm thấy yêu đời, lại nhìn
tương lai một cách đấy hy vọng. Ai cũng vậy, khi gặp họa thì chỉ muốn mỗi
một điều là mong sao nó sớm chấm dứt, và vừa thấy gió đổi chiều, họ liền
xây dựng những kế hoạch cực kỳ lớn lao, cực kỳ háo danh. Hai ngày trước
đây tôi sẵn lòng từ bỏ Mino, miễn sao anh được hạnh phúc, nhưng lúc này,
khi hy vọng trả lại hạnh phúc cho anh thì tôi không những không có ý định
chia tay anh, mà còn tìm cách gắn bó anh với mình chặt hơn. Tôi biết rằng
trong trường hợp này, tôi không bị đầu óc tính toán chi phối, mà là trạng
thái rất khó hiểu của tâm hồn luôn luôn ấp ủ hy vọng và không thể chịu
đựng được lâu nỗi lo lắng và cơn tuyệt vọng. Tôi thấy trước tình thế hiện
nay của sự việc, chúng tôi chỉ có hai lối thoát, hoặc là chúng tôi chia tay
nhau, hoặc là chúng tôi mãi mãi gắn bó số phận với nhau, nhưng do tôi
không muốn, thậm chí chỉ nghĩ tới việc chia ly, nên tôi ráo riết tìm cách
thực hiện kế hoạch chung sống. Tôi không thích nói dối và cho rằng một
trong dăm ba phẩm chất của tôi là ngay thẳng, thậm chí đôi lúc còn quá
chân thật. Và nếu lúc ấy tôi nói dối Mino, thì chỉ vì tin rằng tôi nói sự thật...
sự thật hơn cả sự thật... sự thật xuất phát tự đáy lòng, chứ không phải từ các
sự kiện có thực. Tuy nhiên, tôi không hề suy nghĩ gì cả, ấy dường như là do
cảm hứng mà thôi.
Anh vẫn đi đi lại lại trong phòng, còn tôi ngồi bên bàn. Tôi bỗng bảo:
- Anh này... anh đứng lại đã nào... em có chuyện muốn nói với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.