CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 63

của mình.
Cô ta còn thuyết phục tôi một hồi lâu, nhưng tôi khăng khăng từ chối và cô
ta vùng vằng bỏ đi.
Tôi kiên quyết khước từ lời đề nghị ấy, thậm chí không đi sâu vào tìm hiểu
ý nghĩa của nó. Rồi sau đấy, khi còn lại một mình, tôi thấy hơi tiếc: thế nhỡ
Gisella nói đúng và đấy là cách duy nhất để nhận được những thứ tôi rất
cần thì sao. Song tôi liền gạt bỏ sự quyến rũ đó và lại bấu víu vào mãnh liệt
hơn vào ý nghĩ đi lấy chồng và sống tuy nghèo khổ nhưng trung thực. Tôi
thấy sự hy sinh của tôi ép buộc tôi lúc này hơn bao giờ hết là phải đi lấy
chồng ngay.
Song tính hiếu danh của tôi nổi lên, không kìm hãm được tôi liền kể ngay
với mẹ về lời đề nghị của Gisella. Tôi hy vọng mẹ sẽ hài lòng gấp đôi: vì
mẹ rất tự hào về nhan sắc của tôi, và hơn nữa, không muốn từ bỏ ý nghĩ của
mình, lời đề nghị ấy vừa mang tính tâng bốc mẹ, vừa khẳng định tính đúng
đắn trong niềm tin của mẹ. Song tôi không ngờ câu chuyện của tôi đã làm
cho mẹ xúc động đến vậy. Mắt mẹ ngời sáng, còn mặt ửng hồng vì vui
mừng.
- Anh ta là ai vậy? - Cuối cùng mẹ hỏi.
- Một sgr ạ.
Tôi ngượng không dám nói anh ta làm việc ở Sở Cảnh sát.
- Nó bảo anh ta rất giàu có à?
- Vâng... Hình như anh ta kiếm cũng khá đấy ạ.
Mẹ không dám nói ra lời những gì hiện rõ trên nét mặt mẹ: từ chối chuyện
ấy, tôi đã xử sự đến là ngu ngốc.
- Anh ta đã gặp con và bảo chú ý tới con... thế sao con không làm quen với
anh ta?
- Con không đồng ý thì làm quen để làm gì hả mẹ?
- Tiếc là anh ta đã có vợ.
- Dù chưa vợ thì con cũng không muốn làm quen.
- Nhưng đây là cơ hội thuận tiện để con lập thân - Mẹ bảo – Anh ta giàu
có... yêu con, còn mọi chuyện sẽ đâu vào đấy, anh ta có thể giúp đỡ con,
không hề yêu cầu gì hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.