CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 68

- Tôi muốn hôn khắp người cô... khắp...
- Tại sao anh lại trò chuyện với tôi như vậy? – Tôi phản đối – Không nên...
Tôi đã đính hôn và hai tháng nữa sẽ kết hôn.
- Tôi xin lỗi – Anh ta nói – Những chuyện như vậy làm tôi thấy vui vui...
coi như tôi chẳng nói gì với cô cả.
- Đến Vitebo có xa không? – Tôi hỏi để lái sang chuyện khác.
- Sắp tới rồi... Đến Vitebo chúng ta sẽ ăn trưa... Cho phép tôi được ngồi
cạnh cô bên bàn ăn chứ?
- Được thôi – Tôi đáp.
- Cô sẽ ngồi bên tôi như lúc này – Anh ta nói tiếp – Tôi ngửi thấy cả mùi
mái tóc cô.
- Nhưng tôi có bôi nước hoa đâu?
- Tôi sẽ tặng cô nước hoa – Anh ta bảo.
Chúng tôi đã tới Viterbo, xe chạy chậm lại. Suốt chặng đường, Gisella và
Ricardo ngồi im lặng ở phía trước. Nhưng khi xe tới phố chính tấp nập
người, Gisella liền quay lại và nói:
- Thế nào, anh chị làm gì ở dưới ấy đấy? Cứ tưởng đây không thấy gì hả?
Astarita im lặng, còn tôi lên tiếng phản đối:
- Cậu làm sao thấy gì được... Bọn mình ngồi nói chuyện thôi mà.
- Nói đi xem nào... – Cô ta đáp.
Tôi ngạc nhiên và thậm chí hơi bực mình về hành vi của Gisella và thái độ
im lặng của Astarita.
- Thì mình đã bảo cậu rồi... – Tôi lên tiếng.
- Nói đi nào... – Cô ta nhắc lại - Đừng sợ, chúng mình không hé răng với
Gino đâu.
Chúng tôi dừng lại trên quảng trường, ra ngoài xe và hòa vào đám người
mặc đẹp đẽ, bước dọc theo phố chính dưới làn ánh sáng dịu dàng giữa trời
tháng một. Astarita không rời tôi trong giây phút. Anh ta trông nghiêm
trang, thậm chí hơi buồn buồn, chiếc cổ cồn cao sát tận gần cằm, một tay
đút túi, một tay uể oải buông thõng xuống. Anh cứ như không phải đi dạo
chơi mà đang hộ về tôi. Gisella cười đùa hô hố với Ricardo, người đi
đường ngoảnh lại nhìn chúng tôi. Chúng tôi vào tiệm cà phê và đứng uống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.