CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 69

ruợu vermut(1). Bỗng tôi nhận thấy Astarita rít lên vài tiếng chửi rủa, tôi
hỏi anh ta xem có chuyện gì.
- Cái thằng ngốc đứng nơi cửa nhìn một cách rất láo xược. – Anh ta tức
giận bảo.
Tôi quay lại và thấy một thanh niên gầy gò, tóc màu vàng quả đang đứng
như trời trồng nơi ngưỡng cửa và nhìn tôi.
- Thế thì có gì là không tốt đâu? – Tôi vui vẻ nói – Anh ta nhìn tôi, thế thì
sao nào?
- Tôi sẽ đến tống cho hắn một quả vào mồm.
- Nếu anh làm như vậy, tôi sẽ không bao giờ gặp và nói chuyện với anh nữa
– Tôi bắt đầu nổi cáu – Anh không có quyền... anh chẳng là gì với tôi cả.
Anh ta không nói năng gì hết, đi đến bên quầy và trả tiền rượu vermut.
Chúng tôi ra khỏi tiệm cà phê và đi dạo suốt dọc phố. Mặt trời, tiếng ồn ào
và cảnh tấp nập, những khuôn mặt khỏe mạnh và ửng hồng của người dân
thị trấn đã tác động đến tôi như một liều thuốc an thần. Khi chúng tôi bước
tới một quảng trường nhỏ vắng vẻ ở cuối phố tôi nhận thấy một ngôi nhà
hai tầng be bé, đơn sơ nằm sau nhà thờ và bảo:
- Giá tôi có một ngôi nhà be bé, xinh xinh như thế này tôi sẽ sẵn sàng mãi
mãi sống ở đây.
- Lạy Chúa – Gisella đáp - Sống ở thị trấn và hơn nữa lại ở Viterbo...
Không bao giờ đâu, cho dù có các vàng cũng chịu.
- Sống ở đây chẳng mấy bữa em sẽ chán ốm ngay thôi Adriana ạ. – Ricardo
phụ họa – Ai quen sống ở thủ đô chẳng muốn về sống tại thị trấn.
- Anh nhầm rồi, anh vui lòng sẵn sàng sống ở đây với người em yêu... bốn
căn phòng sạch sẽ, bao lơn, có giàn nho và bốn cửa sổ... em chẳng còn ước
ao gì hơn nữa.
Tôi nói một cách chân thành vì tôi thấy như bản thân mình và Gino sống
trong ngôi nhà bé nhỏ này.
- Thế ý kiến của anh ra sao? – Tôi quay lại hỏi Astarita.
- Nếu sống với cô, tôi sẽ ở lại – Anh ta khẽ đáp để mấy người kia không
nghe thấy.
- Adriana này, cậu có nhược điểm là quá xuề xòa – Gisella bảo - Kẻ nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.