CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 75

- Khá lắm, Adriana... Bây giờ thì lại là chuyện khác rồi.
Tôi định đáp lại, nhưng sau đó không hiểu sao lại thay đổi ý định, tôi cầm
cốc rượu, nhấc lên và bảo, hiọng bình tĩnh, lanh lảnh:
- Mình say khướt rồi.
Sau đó, tôi uống một hơi sạch cốc rượu. Hình như một ai đó vỗ tay tán
thưởng. Nhưng Astarita ngừng hôn tôi, nhìn chằm chằm vào mắt tôi và bảo:
- Ta lại đằng kia đi.
Tôi đưa mắt dõi theo anh ta và thấy Astarita chỉ cánh cửa phòng bên. Tôi
nghĩ rằng chắc anh ta cũng say, nên lắc đầu, song không kiên quyết lắm,
phải nói làm điệu bộ thì đúng hơn. Astarita nhắc lại như cái máy:
- Ta lại đằng kia đi.
Tôi nhận thấy Gisella và Ricardo ngừng cười đùa và trò chuyện, đưa mắt
nhìn chúng tôi. Gisella bảo:
- Đi đi, mạnh lên... Cậu còn chờ gì nữa.
Tôi bỗng cảm thấy có một bàn tay nào đó đang lay tôi tỉnh rượu. Thực ra
tôi không say đến mức để không nhận ra rằng mình bị một nỗi nguy hiểm
thế nào đe dọa.
- Mình không muốn – Tôi đứng dậy và nói.
Astarita đứng dậy, nắm lấy tay tôi, cố kéo đến bên cửa trước những lời reo
hò tán thưởng của Gisella và Ricardo.
- Mạnh bạo lên, Astarita!
Astarita kéo tôi lại gần tới sát cửa, tuy tôi cố vùng vẫy, sau đó tôi vùng ra
được và chạy về phía cầu thang. Nhưng Gisella nhanh hơn tôi.
- Không, cô bạn thân mến ơi, không được đâu! – Cô ta hét to.
Vùng ra khỏi lòng Ricardo, cô ta chạy đến bên cửa ra vào trước tôi, khóa
chặt cửa lại và rút thìa ra khỏi ổ.
- Tôi không muốn, không muốn – Tôi nhắc đi nhắc lại, giọng run rẩy sợ hãi
và đứng ở bên bàn.
- Anh ta ăn thịt cô à – Ricardo quát.
- Ngốc ạ - Gisella đẩy tôi đến bên Astarita và bảo – Đi đi chứ, lại đỏng
đảnh rồi.
Tôi thấy lúc ấy Gisella không nhận thức được rõ sự độc ác và tàn nhẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.