CÔ GÁI THÀNH ROME - Trang 96

người bẳn tính và hay nổi cáu) mẹ không hề có phản ứng khi nghe cái tin
này. Nhưng vào một buổi tối nọ, khi cho tôi ăn tối mẹ lẳng lặng đứng bên
bàn, chờ lúc tôi ăn, bỗng lên tiếng đáp lại những lập luận của tôi về việc
hoãn cưới xin.
- Con có biết vào thời của mẹ, người ta gọi các cô gái đại loại như con, chờ
đợi mãi, chờ đợi hoài đám cưới, nhưng chẳng thấy tổ chức là gì không?
Tôi tái mặt, giật thót người:
- Là gì ạ?
- Một cô gái để phòng xa - Mẹ bình tĩnh đáp – Nó giữ chân mày để phòng
xa, kiêu như người ta dự trữ thịt ấy... Khi nào thịt thối, người ta quẳng vào
sọt rác.
Lời mẹ làm tôi cáu điên và bảo:
- Không đúng đâu mẹ, xét cho cùng đây mới là lần đầu anh ấy hoãn cưới...
mới lại vỏn vẹn có vài tháng thôi... chẳng qua mẹ ghét Gino vì anh ấy là lái
xe chứ không phải là một Signor quan trọng.
- Mẹ hoàn toàn không phản đối anh ta.
- Không, có đấy... hơn nữa còn vì mẹ đã phải chi tiền cho căn phòng của
chúng con, nhưng mẹ đừng lo...
- Con gái mẹ ơi, con hoàn toàn bị mù quáng vì yêu rồi đấy.
- Con bảo mẹ đừng lo, anh ấy sẽ đóng góp nốt chỗ tiền phải chi cho việc
mua sắm đồ gỗ, còn tiền của mẹ bỏ ra, chúng con xin hoàn lại... Đây, mẹ
xem.
Tôi xúc động mở ví xách tay, lấy số tiền đã nhận của Astarita ra đưa cho
mẹ xem:
- Đây là tiền của anh Gino – Tôi sôi nổi nói tiếp, đến nỗi bản thân chẳng
còn tin là mình nói dối – Anh ấy đưa cho con và hứa đưa thêm nữa.
Mẹ nhìn số tiền với vẻ mặt thất vọng và hối hận tới mức tôi thấy lương tâm
bị cắn rứt. Lần đầu tiên trong thời gian gần đây tôi đã đối xử với mẹ chẳng
ra sao cả, tôi đã lừa dối mẹ, vì đây đâu phải là tiền Gino đưa. Mẹ lẳng lặng
thu dọn bàn, rồi ra khỏi phòng. Mẹ đứng bên bồn rửa, lưng quay về phía tôi
và đang rửa bát đĩa, rồi xếp lên chiếc bàn lát đá hoa để cho khô, mẹ so vai
rụt cổ, tôi thấy thương mẹ. Tôi đột ngột ôm cổ mẹ và nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.