CÔ GÁI THỨ BA - Trang 107

- Đây... Chữ ký trên bức thư không hề giống chút nào.
- Lạ thật... thật là lạ. Ai có thể viết bức thư này?
- Tôi cũng đang tự hỏi như vậy!
- Không thể là... xin ông thứ lỗi... bà vợ của ông?
- Không, không. Mary không có sáng kiến như vậy đâu. Và, dù gì đi nữa,
việc gì cô ta phải ký tên tôi? Vả lại, cô ấy phải thông báo cho tôi biết, báo
trước về cuộc viếng thăm của ông chứ!
- Vậy là, qúi ông không thấy vì lý do gì một người khác đã viết cho tôi bức
thư à?
- Dĩ nhiên là không rồi.
- Thưa ông Restarick, ông có một ánh sáng nào về cái đề tài mà ông có thể
trao đổi với tôi, theo như bức thư này không?
- Vì sao tôi lại có thể được?
- Xin lỗi ông, nhưng ông đã không đọc tòan bộ bức thư. Ông để ý, ở phía
dưới trang giấy, có khẩu hiệu t.s.v.p. (xin giở trang giấy - ND) viết bằng
chữ nhỏ.
Restarick cầm lại tờ giấy, lật nó lại về trang bên kia và đọc một câu đánh
máy:
Công việc mà tôi muốn tham khảo ý của ông liên quan với người con gái
của tôi: Norma.

Bộ mặt của Restarick sa sầm xuống một cách đột ngột.
- Đó là cả một câu chuyện! Nhưng ai là người có thể biết được... ai đã tìm
cách chen vào đời sống tư của tôi đây?
- Phải chăng, bằng cái mẹo này, ai đó đã muốn thúc đẩy ông tới chỗ hỏi tôi?
Có thể, đó là những người bạn, có những ý đồ tốt đẹp… Ông không nghi
ngờ một ai đó là tác giả bức thư sao?
- Không có chút nào!
- Và ông cũng không có một lo âu gì về một trong các cô con gái của ông...
mang tên là Norma sao?
- Quả là tôi có một người con gái tên là Norma. Đứa con gái duy nhất của
tôi.
Giọng nói của ông ta dịu đi khi thốt tới tên cô gái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.