- Bà không nghĩ vậy sao?
- Tất nhiên là không rồi! Ông tuyệt lắm! Ông có thể kể cho chúng tôi nghe
một tá những câu chuyện hồi hộp về những vụ án mạng thật đã xảy ra.
- Và ai là những người sẽ chịu nghe?
- Mọi người... Ông Poirot, ông có điều gì không ổn chăng? Ông đã gặp
phải điều gì vậy? Xem ra ông đang bực mình.
- Quả thật là tôi đang như vậy. Tật nhạy cảm của tôi! Ôi! Và đừng nhắc tới
nữa làm gì?
- Xin ông giải thích cho chút nữa!
- Làm gì tôi phải biến thành một câu chuyện?
- Tốt nhất là ông nên tới đây, giải thích cho tôi tất cả sự việc. Xế chiều nay
nghe. Mời ông xế chiều nay, tới uống trà với tôi nghe?
- Tôi không uống trà vào xế chiều bao giờ.
- Vậy, tôi sẽ chuẩn bị cà-phê.
- Đó cũng không phải là giờ trong ngày mà tôi uống cà-phê.
- Một sô-cô-la vậy? Với kem đánh thật nổi? Hay một thứ nước thuốc uống?
Ông có ưa uống nước thuốc không? Hay là nước chanh? Hay nước cam?
Hay ít nữa, nếu tôi tìm ra được và nếu ông muốn, cà-phê tẩy sạch chất cà-
phê-in?
- Ồ! Điều đó thì không rồi! Đó là một điều ghê tởm!
- Một trong những thứ xi-rô mà ông rất thích? Tôi có nửa chai Ribena trong
tủ thức ăn.
- Cái đó là cái gì vậy?
- Một thứ xi-rô có mùi hương hắc phúc bồn.
- Làm sao cưỡng lại lời mời của bà được? Và làm sao lại không siêu lòng
trước thái độ niềm nở cũng như trước thái độ ân cần của bà đối với tôi? Bà
thân mến, tôi xin nhận lời, nhận lời! Xế chiều nay, thật cảm thấy dễ chịu
làm sao khi được tới nhà bà uống một tách sô-cô-la!
- Tôi mong đợi ông đó. Ông sẽ nói với tôi biết ông đang bực mình về
chuyện gì nhé.
Bà ta gác máy nghe xuống.