CÔ GÁI THỨ BA - Trang 135

Agatha Christie

Cô Gái Thứ Ba

Dịch giả: Trác Hiệu - Nguyễn Ninh

CHƯƠNG 14

- Bà thân mến...
Poirot nghiêng mình, tặng bà Oliver một bó hoa được sắp xếp rất đẹp mắt.
- Ông Poirot! Ông thật là tốt và bó hoa này hoàn toàn phù hợp với tính cách
của ông! Những bông hoa của tôi được sắp xếp rất xoàng!... Bà ngước hai
mắt nhìn vào một cái bình hoa cúc lộn xộn và đưa mắt nhìn vào những nụ
hoa hồng được bó chặt. Ông thật đáng mến đã đến thăm tôi!
- Thưa bà, tôi tới để chúc mừng bà hồi phục nhanh chóng.
- Quả thế, tôi nghĩ rằng mình đã hoàn toàn bình phục - Bà cử động thận
trọng cái đầu. Tuy nhiên, tôi vẫn còn bị những cơn đau đầu khá dữ dội.
- Bà có nhớ là tôi đã bảo với bà là đừng làm gì có thể nguy hiểm tới mình
không?
- Đúng hơn, là đừng dính vào những gì không có quan hệ tới mình! Và đó
chính là cái điều mà tôi đã làm. Tôi cảm thấy có điều gì nguy hiểm lởn vởn
quanh người. Tôi đã sợ. Tôi nghĩ rằng mình hiện đang ở Luân đôn, tại trung
tâm thủ đô, rằng đám đông quần chúng không xa nơi đây... Vì sao tôi lại
sợ?
Poirot nhìn bà, suy nghĩ. Ông tự hỏi bà ấy đã có cảm giác như vậy hay chỉ
tưởng tượng ra nó sau này. Ông biết rằng người ta hay bị ảnh hưởng của
những loại cảm giác như vậy, trên thực tế, chúng chỉ xuất hiện về sau mà
thôi. Đã có nhiều người tới gặp ông và bày tỏ gần giống như bà bạn của
ông hiện giờ. “Tôi biết là có một cái gì đó không ổn. Tôi linh cảm rằng điều
không tốt sẽ xảy ra”, tuy rằng trên thực tế, những người này đã không đoán
trước được điều gì.
Bà Oliver xem ra đã nổi tếng về trực giác đặc biệt của bà. Một trực giác đã
cuốn theo một trực giác mới với một sự mau lẹ không tưởng tượng nổi. Và
bà Oliver luôn luôn tự nhận thấy mình có quyền tuyên bố về sự sáng suốt
của bà khi những điều linh cảm đó tỏ ra đúng đắn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.