CÔ GÁI THỨ BA - Trang 16

người?
- Tại sao không? Thì chính cô ấy cũng đã tự cho là vậy mà.
- Ông đã quên rằng cô ấy đã dùng từ "có thể". Thực sự, tôi không rõ vì sao
lại dùng từ đó?
- Tôi cũng như bà. Điều đó không ăn khớp gì cả.
- Cô ta nghĩ mình đã ám sát ai?
Poirot đánh dấu sự không biết của mình bằng một cái nhún vai.
- Và với mục đích gì?
Một cái nhún vai nữa, từ phía Poirot.
- Tất nhiên, các giả thiết đều có nhiều.
Bà văn sĩ bắt đầu cựa quậy, bộ óc tưởng tượng phong phú của bà đã bắt đầu
hoạt động rồi.
- Có thể, cô ta đã đâm xe hơi của mình vào một người nào đó, xong rồi
không ngừng lại? Hay, bị một người đàn ông tấn công sát một bờ vực, cô
đã xô gã ta té xuống vực? Hay ít nữa, được giao cho chăm sóc một người
ốm, cô đã cho người đó uống nhầm thuốc? Hoặclà, được mời tới dự một
trong các buổi hội, trong đó người ta hút ma-túy, một cuộc ẩu đả đã nổ ra
và sau khi đã chết ngất, cô khách của chúng ta đã phục hồi lại trí nhớ, nhận
ra mình đã đâm một người nào đó.
- Thôi, thưa bà, thôiđủ rồi!
Nhưng, bà chủ nhà của ông đã quá phấn hứng để chịu ngưng lại dễ dàng
như vậy.
- … Trợ lý trong một phòng giải phẫu, có thể cô ấy đã tống một liều thuốc
mê quá cao cho bệnh nhân, hay...
Bà bỗng nhiên ngưng lại, để tìm những chi tiết rõ rệt hơn.
- Trên thực tế, cô ấy như thế nào?
Poirot suy nghĩ một chút:
- Một Orphélie nhưng không có nét quyến rũ của nàng tiên này.
- Trời ơi! Khi ông tả cô ta như vậy, tôi gần như đã hình dung cô ta thật rõ
rệt. Thật mới lạ làm sao?
- Bị tước vũ khí trước những khó khăn của cuộc sống... đó là những điều
mà tôi đã hình dung. Cô ấy không thuộc loại người biết tìm cách để vượt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.