CÔ GÁI THỨ BA - Trang 17

qua khó khăn, cũng không thuộc loại người biết đánh hơi trước một mối
nguy hiểm. Có vẻ cô ấy là một người mà người ta hay nói: tôi đang cần một
con mồi, và đây đúng là người tôi đang tìm..
Bà Oliver không nghe nữa, hai bàn tay nắm lấy mái tóc rậm, bà đang suy
nghĩ. Một thái độ mà Poirot rất quen thuộc.
- Đợi chút xíu! Bà la lên với giọng kinh hoàng. Đợi chút!
Poirot đợi, hai chân màynhướng lên:
- Ông chưa cho tôi biết tên cô ấy? Cuối cùng bà hỏi.
- Cô ấy đã không nói. Tôi thừa nhận rằng đây là một thiếu sót.
- Đợi chút! Bà năn nỉ lần nữa với giọng nói đầy bi kịch.
Bỗng nhiên, bà nới lỏng cái siết của hai bàn tay và một phần của mái tóc
xõa trên hai vai. Một lọn nặng rơi trên mặt đất và Poirot lượm lên, đặt nó
nhẹ nhàng lên mặt bàn.
-Chúng ta hãy xem xét lại vấn đề theo trình tự, bà Oliver đã lấy lại bình
tĩnh, nói.
Bà đẩy lui một hay hai kẹp tóc và nói:
- Ông Poirot, ai đã nói với cô gái đó về ông?
- Theo chỗ tôi biết thì không có ai cả. Cô ấy tất nhiên đã nghe nói về tôi.
Bà Oliver nghĩ rằng các từ “tất nhiên" có vẻ ít khiêm tốn. Poirot nghĩ mình
đã được rất nhiều người biết đến. Trên thực tế, nhiều người không hiểu gì
về những câu chuyện đề cập tới Hercule Poirot, đặc biệt là trong giới thanh
niên.
"Nhưng, làm sao cho ông ta công nhận điều này, mà không gây tự ái?” Bà
Oliver tự nhủ. Bà tiến hành rất thận trọng ý định này.
- Ông bạn, tôi cho ông có thể nhầm lẫn đấy. Những cô gái trẻ… và những
cậu choai choai ngày nay, không biết gì nhiềuvề các thám tử và những gì
liên quan tới họ đâu.

(mất trang 33-34)


… đang nói tới những nhà thám tử... và tôi đã đề cập tới ông và những khả
năng kỳ diệu của ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.