CÔ GÁI THỨ BA - Trang 180

- À! Giờ thì tôi nhớ lại rồi. Và tất cả họ đều tới từ một củ khoai tây nhỏ.
Cô Lemon nhìn ông, ngạc nhiên.
- Ông bác sĩ Stillingfleet nhấn mạnh rằng ông ta cần nói chuyện ngay lập
tức với ông. Ông nói đây là một việc rất gấp.
- Hãy nói với cái ông bác sĩ Stillingfleet rằng ông ta có thể... Bác sĩ
Stillingfleet
?
Ông vội gạt cô ra khỏi đường đi và cầm lấy máy nghe.
- Tôi đây. Poirot đang ở máy đây? Có việc gì đã xảy ra thế?
- Cố ấy đã trốn mất rồi!
- Sao?
- Ông có nghe tôi nói không? Cô ấy đã trốn mất rồi. Đi bằng cửa chính.
- Ông đã để cho cô ấy đi à?
- Tôi còn làm gì khác được?
- Giữ cô ấy!
- Không.
- Thật điên mới để cô ấy đi mất!
- Chúng tôi đã nhất trí với nhau. Tự do đi khi nào cô ấy muốn.
- Ông không biết hậu quả sẽ như thế nào.
- Đồng ý. Tôi không hiểu gì cả. Nhưng tôi biết điều mình phải làm. Nếu tôi
không để cô ta đi, toàn bộ công việc của tôi không phục vụ được gì cả.
Nhiệm vụ của ông và của tôi khác nhau. Tôi có thể bảo đảm với ông rằng
tôi đang tiến triển, tới mức đã tin chắc là cô ấy không thể vuột khỏi tay
mình.
- À! Ừ! Và tuy vậy, anh bạn ạ, đó là diều cô ấy đã làm.
- Thành thật mà nói, tôi không hiểu gì hết! Tôi không thấy vì sao lại xảy ra
việc tái phát này.
- Một điều gì đó đã xảy ra.
- Đúng, nhưng điều gì?
- Cô ấy đã nhìn thấy một ai đó, có ai đó đã nói với cô ấy, có ai đó đã khám
phá ra nơi trú ẩn của cô ấy.
- Tôi không tin rằng những điều đó đã xảy ra... nhưng, cái điều mà ông
không chấp nhận được là cô ấy được tự do về các việc làm và cử chỉ của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.