CÔ GÁI THỨ BA - Trang 182

một tên lóng, có thể vậy. Chúng không dùng tên Norma đâu. Một lời kêu
gọi giúp đỡ hay một lời hẹn gặp.
Cô Lemon miễn cưỡng vâng lời. Đây không phải là cái loại công việc của
cô, nhưng trong lúc này Poirot không có việc gì khác nhờ cô.
Nhà thám tư nhỏ con trải tờ báo Morning Chronicle, có ba cột thông báo và
nghiêng mình lên những dòng chữ nhỏ xíu.
Một người đàn bà muốn bán cái áo bằng lông. Những nhà du lịch tìm ai đó
để chia xẻ những phí tổn về một cuộc đi du lịch bằng xe hơi tại ngoại
quốc… Một cái nhà muốn bán. Một chỗ trọ gia đình… Con cái chậm phát
triển… Sô-cô-la làm tại nhà… “Julie, đừng quên. Mãi mãi vì em”. Điều
này phù hợp hơn cả với điều mà ông tìm tòi. Ông suy nghĩ và tiếp tục. Đồ
đạc thời Louis XV… Một phụ nữ vào giữa hai lứa tuổi để điều hành một
khách sạn… Rất buồn. Tôi phải gặp cô. Hãy tới căn hộ vào lúc 4 giờ 30,
đừng trễ hẹn. Mã hiệu của chúng tôi. Goliah.

Ông nghe tiếng chuông ngoài cửa ra vào khi ông lên tiếng gọi George đi
kiếm một xe tăc-xi. Ông mặc áo khoác và đi qua sảnh khi người giúp việc
đã mở cửa ra vào và đụng phải bà Oliver.
Trong cái sảnh hẹp, cả ba người cùng cựa quậy để thoát khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.