Claudia trở lại cùng với Frances, cô ta đang ngáp tới lệch quai hàm. Mái
tóc đen đã che mất một phần bộ mặt của cô.
- Cô có cần thuốc bổ không? Stillingfleet đề nghị với cô này.
- Tôi chỉ muốn ngủ.
- Không ai có thể ngủ được trước khi tôi xong việc với tất cả! Bây giờ,
Norma, cô hãy trả lời những câu hỏi của tôi. Cái bà ở bên cạnh cô đã bảo
rằng cô đã giết chết David Baker. Có đúng như vậy không?
Một giọng nói nhẫn nhục đáp:
- Phải, tôi đã giết chết David.
- Cô đâm à?
- Phải.
- Làm sao cô biết điều này được?
Cô gái hơi ngạc nhiên:
- Tôi không hiểu sao? Anh ấy nằm chỗ kia… dưới đất… chết…
- Con dao đâu?
- Tôi đã lượm nó.
- Có máu trên đó hay không?
- Có. Và cả trên áo sơ mi của anh ta nữa.
- Máu trên con dao như thế nào? Máu mà cô đã dính vào các bàn tay và cô
đã đi rửa ấy... Ướt? Hay như mứt dâu vậy?
- Như mứt dâu vậy... dính lầy nhầy - Cô rùng mình - Tôi đã phải đi rửa.
- Vậy là, mọi thứ đã khớp một cách tuyệt hảo: nạn nhân, người sát nhân...
cô, trong trường hợp này với vũ khí của án mạng trong tay. Cô có nhớ cụ
thể xem mình đã giết cách nào không?
- Không… Tôi không nhớ tới cái điều đó… Nhưng, tôi đã làm như vậy,
phải không?
- Tôi không có mặt ở đó. Cô là người khẳng định. Nhưng, đã có một vụ án
mạng trước đó, phải không? Cách đây lâu rồi?
- Ông muốn nói tới... Louise?
- Phải.... Louise. Khi nào thì ý niệm phải giết bà ta đã nảy nở lần đầu tiên
trong trí óc cô?
- Đã từ nhiều năm rồi.