CÔ GÁI THỨ BA - Trang 205

- Cô ta có thể đặt chuyện, quả vậy. Nhưng nếu cô ta đã thực sự hành động
như vậy, chúng ta phải tìm cho ra động cơ đã thúc đẩy cô ta mong muốn cái
chết của hai con người này. Đó là một câu chuyện từ hồi còn trẻ thơ đã bị
lãng quên từ nhiều năm qua? Lố bịch! David Baker… đơn giản là cô muốn
tự giải thoát khỏi anh ta chăng? Các cô gái đâu có giết người vì lý do đó!
Chúng ta muốn có các động cơ lớn hơn thế nữa. Một số tiền lớn chẳng
hạn… Ông nhìn quanh và giọng trầm xuống. Chúng ta cần có chi viện. Còn
thiếu một người nào đó… Vợ ông đã lâu quá không tới đây với chúng tôi,
ông Restarick ạ!
- Tôi hoàn toàn không rõ Mary đang ở đâu. Tôi đã gọi điện thoại, Claudia
thì đã gởi tin đi khắp nơi. Nếu không đến đây được, cô ấy phải gọi cho
chúng tôi từ một nơi nào đó.
- Có thể chúng ta đã nhầm lẫn, Hercule Poirot nhận xét. Có thể là bà
Restarick đã có một chút có mặt với chúng ta, nếu tôi được phép phát biểu
được như vậy?
- Ông nói gì lạ vậy? Restarich hỏi.
Poirot quay sang phía bà Oliver:
- Cái gói mà tôi đã gởi bà?
Bà Oliver thọc tay vào túi xách và rút ra một cái gói màu đen.
Ông cẩn thận tháo gỡ gói và rút ra… một mớ tóc màu vàng, bồng lên.
- Bà Restarick không có ở đây, nhưng mái tóc giả của bà đã có mặt tại đây.
Lý thú đấy chứ?
- Ông Poirot, ông đã tìm thấy cái này ở đâu? Ông thanh tra trưởng Neele
hỏi.
- Trong cái túi xách của cô Frances Cary mà cô ta chưa có thời gian để dấu
đi. Xin cô Cary đội nó lên thử xem có vừa không?
Nhanh như chớp, Poirot đưa tay vén mấy chùm tóc đen che lấp khéo léo
khuôn mặt của Frances Cary, lột mái tóc giả màu đen và chụp lên đầu cô ta
mái tóc giả màu vàng. Không kịp phản ứng, Frances đứng im nhìn mọi
người với đôi mắt giận dữ.
Bà Oliver kêu lên:
- Trời! Đó là bà Mary Restarick!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.