CÔ GÁI THỨ BA - Trang 21

- Như tôi đã bảo với ông, tôi hầu như không biết gì về cô ấy cả.
- Nhưng, bà có cách nào để giúp tôi nhiều hơn về việc này?
- Tôi hình dung, mình có thể tìm hiểu thêm dễ dàng về cô gái này.
- Bà có chắc không nghe ai đả động gì đến một cái chết đột ngột?
- Ở Luân Đôn hay ở nhà Restarick?
- Cả hai.
- Tôi không hề nghe. Ông có muốn tôi thử xem mình có thể khám phá ra
được gì không?
Hai mắt bà sáng lên niềm kích thích. Rõ ràng, bà ta đã vui thích trước tình
hình này rồi.
- Như vậy thì bà quá tốt.
- Tôi gọi điện thoại cho nhà Lorrimers. Lúc này là thích hợp nhất để nói
chuyện được với họ.
Bà ấy đi lại chỗ điện thoại, nói:
- Tôi phải tìm ra một cái cớ để xin lỗi… Tôi phải bịa ra một lý do để bắt
chuyện.
Vẻ ngập ngừng, bà ta quay về phía Poirot, ông đang trấn an bà:
- Tôi hoàn toàn tin là bà có thể tạo ra một lý do chính đáng. Tuy nhiên,
đừng quá khác thường nghe. Cần phải có mức độ…
Bà Oliver nhìn ông với vẻ thông cảm.
Bà gọi bộ phận thông tin và cho một số, xong bà nói với Poirot:
- Ông có bút chì và một tờ giấy không? Trong trường hợp tôi cần phải ghi
lại những tên và địa chỉ.
Poirot, đã cầm sẵn sổ tay trong tay, gật đầu.
Nối được liên lạc, bà Oliver lao và một cuộc đối thoại dài. Poirot chăm chú
nghe.
- A lô? Tôi có thể nói với... Ồ! Chị đó à? Naomi! Tôi là Ariane Oliver đây.
Vâng... thực thế, có biết bao là người… Chị muốn nói tới ông cụ đó hả?
Không, chị biết rõ là không rồi.... Gần lòa à? Tôi tưởng ông ấy đi Luân Đôn
với cô gái ngoại quốc trẻ... Đúng, đó phải là một nỗi lo lớn đối với họ...
Nhưng hình như cô ta đã chăm lo cho ông ấy tốt... Chị bạn thân mến, chị có
nghĩ rằng tôi gọi chị là muốn hỏi thăm chị địa chỉ của cô gái đó không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.