CÔ GÁI THỨ BA - Trang 42

- Ông không biết ông ta là ai ư? Sonia tròn đôi mắt hỏi.
- Tôi không biết tới một nửa con số những người đã tới thăm tôi trong thời
kỳ này. Tất nhiên là tôi đã thực hiện bổn phận mình một cách đầy đủ. Tôi
phải học tập cách giữ bộ mặt của mình chứ? Đối với các cuộc hội nghị
cũng như vậy. Có một kẻ tới gặp tôi, hỏi: "Có lẽ, ông đã nhớ tới tôi rồi chớ?
Tôi đã gặp ông lần chót vào năm 1939". Tôi phải trả lời: "Ồ, có tôi nhớ
chứ" thực ra thì không nhớ một chút nào cả. Bị gần như điếc và mù là một
tai vạ rất lớn. Vào thời cuối của chiến tranh, chúng tôi đã liên hệ nhiều với
những người Pháp như cái ông này. Tôi đã quên họ hết cả rồi. Với cái ông
này, cũng vậy mà thôi. Ông ấy đã biết tôi và về phần tôi, tôi chỉ nhớ lại
được khá nhiều các tên người mà ông ta đã nói tới. Câu chuyện cái xe hơi
của tôi bị mất cắp là có thật tuy nó đã bị thổi phồng lên khá nhiều. Vào thời
kỳ đó, nó là một trong các câu chuyện tiếu lâm. Nói cho cùng... Tôi hy
vọng ông ấy không để ý tới sự việc tôi đã quên mất nhiều rồi. Ông ấy một
con người thông minh, rất đặc trưng cho người Pháp, cô có nghĩ vậy
không? Cái tư thế đĩnh đạc, các cử chỉ lễ phép quá mức đó... Nào, chúng ta
đã tới đâu rồi?
Cô gái trẻ cầm lên một bức thư, đưa cho ông lão cùng với cặp mắt kính.
Nhưng ông ta đẩy lui cặp mắt kính thật nhiệt liệt.
- Tôi không muốn các thiết bị mắc dịch này! Không có chúng, tôi cũng đã
nhìn thấy rất rõ rồi.
Ông lão nheo hai mắt, nghiêng người trên tấm giấy, nhưng phải đầu hàng
ngay.
- Cầm lấy này. Tốt nhất là cô tự tìm hiểu nó.
Cô gái bắt đầu đọc văn bản với cái giọng trong treo và dịu dàng của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.