CÔ GÁI THỨ BA - Trang 70

Bà Oliver không nghe rõ tiếng cô ta như tiếng người con trai, nhưng giọng
nói của cô đã va chạm rất khó chịu vào tai bà.
"Có cái gì không ổn", bà suy nghĩ và nhớ lại lời của Poirot đã nói với bà lúc
ban đầu: "Cô ấy nghĩ rằng mình có thể phạm tội giết người."
Trong người cô gái này đang có điều gì? Hoang tưởng chăng? Tâm trí của
cô đang bất an? Có thực cô ấy đã phạm vào một vụ án mạng và thần kinh
của cô ấy đang bị ảnh hưởng của cú sốc đó?
- Nếu cô muốn nghe ý của tôi, đó chỉ là những cung cách quen thuộc của
Mary mà thôi, David nói. Mary là một người điên rồ, luôn luôn tưởng ra
rằng mình mang đủ mọi thứ bệnh.
- Tuy nhiên, bà ấy đã ốm thực sự.
- Cứ cho là như vậy. Nhưng bất kỳ người nào khác cũng có thể yêu cầu với
người bác sĩ cho mình một liều thuốc trụ sinh: tuy không hoảng sợ đến như
vậy!
- Bà ấy nghĩ rằng tôi phải chịu trách nhiệm và cha tôi cũng nghĩ như vậy
đó.
- Tôi lặp lại với Norma, rằng cô đã tưởng tượng ra mọi thứ như vậy!
- Anh chỉ nói vậy để lấy lòng tôi mà thôi. Chúng ta hãy hình dung rằng
chính tôi là người đã cho bà ấy hưởng thứ đó.
- Cô muốn nói gì về các từ: "chúng ta hãy hình dung"? Cô phải biết là
mình có làm như vậy hay không chớ? Cô đâu có ngờ nghệch tới mức
không nhớ rõ điều mình đã làm!
- Tôi không còn biết nữa!
- Cô chỉ lập đi lập lại mỗi câu như vậy. "Tôi không còn biết nữa, tôi không
biết nữa!"
- David, anh không hiểu gì cả. Anh có ý niệm gì về các từ thù hận đâu. “Tôi
đã thù hận bà ấy ngay khi vừa nhìn thấy bà."
- Đồng ý. Cô đã kể lại cho tôi nghe rồi.
- Đó thật là một câu chuyện lạ lùng vào bậc nhất. Tôi đã kể với anh, vậy mà
tôi lại cứ nghĩ là mình chưa kể. Anh biết không? Đôi lúc tôi đã kể ra một số
điều cho nhiều người những gì mà mình đã làm hay là mình có ý định làm.
Sau đó, tôi không còn nhớ là mình đã đề cập vấn đề đó trước mặt họ nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.