CÔ GÁI THỨ BA - Trang 77

nhìn các thực khách.
Ông nhận ra ngay cái cô gái đã tới tìm ông vào buổi sáng hôm trước. Ngồi
vào một cái bàn gần tường, cô ấy đang hút thuốc, mắt nhìn xa xăm, như
đang suy nghĩ gì lung lắm. Poirot lắc đầu: không, giả thiết không có lý. Sau
cái trán kia, thực ra đã không có một ý nghĩ nào cả, chỉ có một thứ vô ý
thức, một nỗi sợ hãi thường trực mà thôi.
Nhà thám tử nhỏ con đi chậm qua căn phòng và nhẹ nhàng, ngồi xuống
trước mặt Norma. Cô ta ngước mắt nhìn và ông hài lòng nhận thấy rằng cô
đã nhìn ra ông.
- Thưa cô, thế là chúng ta lại gặp nhau lần nữa, ông nói thật dễ mến. Tôi
nghĩ là cô đã nhận ra tôi rồi.
- Vâng, vâng, quả thế ạ.
- Thật là tự hào biết bao khi mình đã được một cô gái trẻ như vầy nhận ra
mình, tuy cô chỉ gặp có một lần và trong một thời gian ngắn ngủi như vậy.
Nàng tiếp tục nhìn ông, không nói gì.
- Nếu cho phép tôi được đặt một câu hỏi thì đó là vì sao cô lại có thể nhận
ra tôi?
- Bộ ria của ông - nàng đáp, không ngần ngại. Nó không thể thuộc vào ai
khác cả.
Câu nhận xét này làm ông thật vui lòng và ông lau bóng đôi râu mép của
mình với một niềm tự hào và hãnh diện mà ông luôn luôn bày tỏ trong
những dịp như vầy.
- À! Vâng! Rất đúng. Đã không có nhiều bộ ria như vậy đâu. Chúng khá
đẹp, phải không cô?
- Tôi nghĩ là... đúng... Tôi đã nghĩ như thế.
- Có lẽ, cô không rành lắm về ria mép, nhưng tôi có thể tuyên bố với cô
rằng, cô Restarick. Cô Norma Restarick, phải không?... Đó là bộ ria rất đẹp
đó!
Ông ta đã cố tình nhấn mạnh đến cái tên. Cô ấy xem ra lơ đãng tới mức ông
tự hỏi cô ấy có để ý tới ông đang nói không.
Người con gái, bỗng giật mình ngạc nhiên.
- Vì sao ông lại biết tên tôi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.