CÔ GÁI THỨ BA - Trang 81

nhưng cô ấy là người đã ngăn cản. Cô ấy chống lại tôi. Cô ấy đã buộc tôi
phải bỏ nhà mà đi.
- Nói thật giữa chúng ta với nhau, điều này không có chút gì là quan trọng
cả, với cái tuổi của cô. Cô đâu còn cần có ai để hướng dẫn mình nữa. Cô có
thể tự do hưởng thụ cuộc đời, chọn lấy bạn cho mình...
- Ông đã không nghĩ được những gì mà họ đã nói về gia đình tôi đâu!
- Những cô gái trẻ ngày nay phải chịu đựng những lời phê bình của những
cô bạn mình.
- Mọi thứ đều khác hẳn. Cha tôi không còn giống như kỷ niệm mà tôi đã
giữ về ông nữa, khi ông đi xa chúng tôi. Hồi đó ông có thói quen là chơi
đùa với tôi suốt ngày và ông đã tỏ ra rất vui vẻ... Ngày nay, ông không còn
vui vẻ như vậy nữa! Ông đã tỏ ra luôn luôn lo sợ và thô bạo, và... khác hẳn
trước.
- Trong mười lăm năm, mọi việc đều đã thay đổi mà!
- Nhưng... tới mức như vậy sao?
- Cô muốn nói về mặt hình thức à?
- Không, không, không phải về vấn đề đó đâu! Ồ! Không! Nếu ông được
thấy tấm hình của cha tôi đặt sau bàn viết ấy, dù cho nó đã có từ khi ông ta
còn trẻ, thì ông sẽ nhận ra ông ngay. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy ông ta không
còn như trước.
- Nhưng cô thân mến, Poirot thầm thì với giọng nói dịu dàng, cô đã đến
tuổi hiểu rằng người ta không thể giống những hình ảnh mà ta nhớ về họ
sau nhiều năm qua. Thời gian trôi qua, nhưng cô vẫn nhớ lại họ theo ý cô
mong muốn. Óc tưởng tượng của cô đã đánh lừa cô mà cô không ngờ tới.
- Ông tin vậy sao? Thành thực chứ?
Nàng lặng im một lát rồi bỗng nhiên đặt câu hỏi:
- Vì sao ông lại nghĩ rằng tôi muốn giết người?
Poirot thầm nghĩ, cuối cùng họ đã đến được điểm mấu chốt.
- Đó có lẽ là một câu hỏi rất lý thú và nó chứa đựng một lý do cũng rất là lý
thú. Con người duy nhất có đủ khả năng trả lời phải là một bác sĩ.
Norma phản ứng sôi nổi.
- Tôi sẽ không đi khám bác sĩ! Không khi nào! Họ muốn đưa tôi đi tới một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.