CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 112

Tôi hoàn thành bài phỏng vấn. Người của tòa soạn nói bài phỏng vấn

của tôi viết rất khá, rất có tình cảm. Đương nhiên rồi, tôi dùng tình cảm hai
năm để viết bài báo này. Đồng thời nhờ vậy mới biết, anh không hẳn sẽ yêu
một người phụ nữ mãi mãi. Sau này, tôi lại đi phỏng vấn một vài người nữa,
bao gồm một ban nhạc ngầm chán chường, một họa sĩ chán chường. Vì vậy,
con người tôi cũng trở nên chán chường. Những ngày Lâm Phương Văn
không ở nhà, tôi giống như một người vợ trẻ vậy, giúp anh dọn dẹp đồ đạc,
giặt quần áo. Đến khi ngọn đèn dầu trên sân thượng đã tàn lụi, tôi cũng
không đợi được anh trở về, có chút cảm giác mất hết hi vọng.

Quang Huệ cùng Tôn Duy Đống vẫn dây dưa không dứt. Tôi gần đây có

gặp Tôn Duy Đống một lần, anh ta đã gầy đi nhiều, cả người tiều tụy. Anh
ta đang tự ngược bản thân.

Địch Chi đã cắt ngắn mái tóc dài của cô ấy. Cô ấy nói cô ấy muốn quên

quá khứ. Vệ An thường gọi điện cho cô ấy. Rốt cuộc có một lần, cô ấy đến
cuộc hẹn với anh ta. Sau đó cô ấy cho anh ta một cú đánh mạnh. Sau này cô
ấy rất hối hận, cô ấy nói nếu hôm đó tay có đeo nhẫn thì có thể đánh anh ta
đau hơn rồi.

Địch Chi đề nghị ba chị em chúng tôi đi du lịch Tokyo, quên đi tất cả

đàn ông. Quang Huệ tán thành, cô ấy muốn hít thở chút không khí mới mẻ.
Tôi vốn muốn nói với Lâm Phương Văn là tôi muốn đi Tokyo, hi vọng anh
sẽ nói: “Ở lại với anh, đợi anh và em cùng đi.” Thế nhưng, tối hôm đó, tôi
vẫn như thường lệ ngồi một mình trong nhà anh, ngây ngốc đợi chờ. Đến
sáng sớm anh mới về nhà, tôi nhịn không được nổi giận với anh.

“Anh gần đây rất hiếm khi ở cùng với em.”

“Em cần phải có cuộc sống của riêng mình.” Anh nói.

“Em càng ngày càng không hiểu anh. Không biết giờ phút này người

anh nhớ nhất là ai?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.