CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 118

“Không được! Em muốn giữ chúng lại. Chỗ này có chín trăm tám mươi

sáu lần nhớ em. Nếu sau này anh quên em, em sẽ dùng chín trăm tám mươi
sáu chiếc máy bay này nhắc nhở anh, nhắc nhở anh đã từng nhớ em nhiều
như vậy.”

Tôi phát hiện người khách thuê tầng trên có để lại một bể cá không lớn

không nhỏ, bên trong còn có ống phát sáng bảy sắc. Tôi đem chín trăm tám
mươi sáu chiếc máy bay bỏ vào trong bể cá, vừa hay có thể để đầy bể. Sau
đó tôi ôm bể cá đặt trên chiếc tủ thấp, gắn điện vào. Những chiếc đèn neon
phát sáng. Những chiếc máy bay giấy trong bể cá dường như đang bay trên
bầu trời đêm Tokyo. Nhìn nó như ánh sáng lấp lánh đa sắc của các đô thị về
đêm.

“Đẹp quá!” Tôi ngắm những chiếc máy bay.

Lâm Phương Văn ôm chặt tôi từ phía sau: “Sau này đừng âm thầm ra

đi.”

Tôi cũng không muốn như vậy.

Vào một buổi sáng của năm học cuối cùng ở trường đại học, trời bắt đầu

mưa tầm tã. Trong phòng học, không còn thấy Lâm Phương Văn. Chỗ anh
thường ngồi giờ luôn trống. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng là trong
căn phòng này, anh đang xem “Long Hổ Môn”. Không ngờ đó đã là chuyện
của hai năm trước. Không thể cùng tốt nghiệp với anh, tôi có chút tiếc nuối.
Tôi đã từng rất sợ mất anh. Nhưng mỗi khi nhìn thấy chín trăm tám mươi
sáu chiếc máy bay trong bể cá kia như những chiếc máy bay thật đang bay
lượn trên bầu trời đêm Tokyo, tôi cuối cùng cũng tin rằng anh sẽ không rời
bỏ tôi.

Hôm đó được tan học sớm, mưa vẫn như thác đổ không ngừng. Tôi đi ra

đến cổng trường, có một người phụ nữ từ chiếc xe riêng đi tới. Đó là mẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.