CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 184

“Đúng vậy. Trên mặt em viết hai chữ hạnh phúc.”

“Phải vậy không? Cảm ơn anh. Tôi phải về thu dọn hành lý, ngày mai

tôi phải đến Bắc Kinh.”

Anh cười khổ, rất khó coi.

“Tạm biệt.” Tôi lên tiếng chào.

“Tạm biệt.” Anh cũng đáp lại.

Tôi xoay người bỏ đi, rời khỏi tầm mắt của anh. Dáng vẻ đong đầy hạnh

phúc ban nãy của tôi chẳng qua chỉ để dùng chống lại sự mê hoặc của anh.
Sự tỉnh ngộ của anh đã quá muộn rồi.

Tôi nghe thấy tiếng kèn Harmonica, có lẽ là rất xa, nhưng lại đọng lại

trong lòng tôi. Bài hát đó quen thuộc với tôi, đó là bài hát Lâm Phương Văn
tặng tôi đêm giao thừa:

“Tất cả những nét bút hỏng này là

Vì anh hèn nhát, hay em ngốc nghếch?

Đợi chờ ngàn năm, phải chăng chỉ vì đợi một mối duyên tàn, một lần tan

vỡ?

Lẽ nào năm tháng đó, thực sự như những cánh chim giữa trời, bèo dạt

trong nước?

Trôi được đều trôi mất, bay được liền bay xa.

Chỉ còn nỗi nhớ và niềm quên, chỉ còn thất vọng cùng bất lực…”

Tôi vẫn còn là cô gái nghe tình ca của anh sẽ khóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.