CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 212

Hôm đó gió lớn, tôi kéo cánh buồm, rất nhanh đã xuôi gió lướt đi. Chiếc

ván buồm của tôi càng lúc càng xa bờ. Tôi không thấy Đặng Sơ Phát, cũng
không nhìn thấy Địch Chi, tôi bắt đầu có chút lo sợ. Tôi muốn đổi tuyến
đường trở lại bãi cát. Bầu trời đột nhiên giăng đầy mây đen, biển dậy sóng,
gió càng lúc càng ớn, làm tôi nghiêng đông ngã tây.

Cho đến bây giờ tôi chưa từng sợ hãi như thế, cái chết đang đến gần tôi.

Tôi còn chưa nghe Lâm Phương Văn nói “anh yêu em” nếu phải chết đi thế
này, tôi rất không cam tâm.

Đặng Sơ Phát và Địch Chi lái ca nô đi tìm tôi. Đặng Sơ Phát ôm lấy tôi.

Tôi run rẩy không ngừng.

Địch Chi cởi áo khoác của mình mặc vào cho tôi: “Bây giờ không sao

nữa. Lúc phiêu lưu trên biển, cậu nghĩ đến cái gì nhiều nhất?”

“Đàn ông.” Tôi trả lời.

“Tớ biết. Là người nào? Từ Khởi Phi hay Lâm Phương Văn?”

Tôi cười gượng.

“Có phải Lâm Phương Văn không? Nghĩ về anh ấy cũng phải. Ngộ nhỡ

ban nãy cậu vùi thân dưới biển, người có thể viết cho cậu một bài ca phúng
điếu động lòng người chỉ có thể là Lâm Phương Văn.”

“Cậu đã nghĩ đến bài ca đưa đám rồi? Để tớ nhờ anh ấy viết cho cậu một

bài trước.” Tôi phát cáu với cô ấy.

“Bài ca phúng điếu của tớ à? Bài ca phúng điếu của tớ nhất định là một

ca khúc ai oán của một cô gái không ngừng gặp đàn ông xấu.”

Hết chương 5.6

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.