CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 34

Bức thư tình của Đặng Sơ Phát chỉ có thể đổi lại một lần gặp mặt cuối

cùng. Đặng Sơ Phát hẹn Địch Chi ở một hàng Malaysia đơn giản bên vịnh
Đồng La. Đó là nơi hẹn hò đầu tiên của họ. Anh ta kỳ vọng dùng thư tình
để níu kéo cô ấy. Thế nhưng anh ta không biết, Địch Chi cùng Lâm Chính
Bình đã đến nhà hàng Casablanca và Nhã Cốc ở vịnh Thiển Thủy. Bữa ăn
chỉ dành cho hai người, phải đến nghìn đô. Địch Chi không hề thích kiểu
nhà hàng Malaysia. Người ta không thể quay về lối cũ.

“Tớ không thể gặp anh ta. Tớ thấy anh ta một lần, thì càng ghét anh ta

thêm một chút. Tớ thà rằng lưu lại một hồi ức tốt đẹp.” Địch Chi nói.

Đương nhiên, người đàn ông thất bại còn có sức hút gì nữa? Đặng Sơ

Phát không nên đi bước đó. Nếu như anh ta trốn góc khuất, đau lòng khóc
thầm, may ra còn có thể giành được chút thương cảm.

Buổi tối ngày thứ hai sau khi tôi gặp Địch Chi, Đặng Sơ Phát lại đến tìm

tôi.

“Cảm ơn em đã viết thư giúp anh. Mặc dù không có kết quả, anh vẫn

nên cảm ơn em. Anh quyết định trở về đảo Nam Nha.” Đặng Sơ Phát nói.

Đặng Sơ Phát đau lòng trở về quê. Anh ta thực hiện lời hứa không quấy

rầy Địch Chi nữa. Địch Chi lại nói với tôi:

“Tớ có chút nhớ anh ấy.”

“Không phải cậu nhớ anh ta, là cậu tội nghiệp anh ta.”

Bởi vì phụ nữ vứt bỏ đàn ông trước, cho nên cô ta có thể ngồi ung dung

trên cao, cúi xuống thương hại anh ta. Chính vì Đặng Sơ Phát không chịu
nổi sự thương hại đó nên mới tình nguyện trốn đi.

“Cậu yêu anh ta rồi sao?” Địch Chi cười hỏi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.