CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 87

“Anh ta tên gì?” Quang Huệ hỏi.

“Vệ An.”

“Nghe qua như nhân viên bảo vệ.” Tôi nhận xét.

“Kỹ thuật đóng thế của anh ấy vô cùng giỏi. Anh ấy từng bay qua mười

tám chiếc xe trong phim điện ảnh. Anh ấy nói với tớ, ước mơ lớn nhất của
anh ấy là có một ngày có thể đến Trung Quốc, bay qua Vạn Lý Trường
Thành.”

“Nằm mơ giữa ban ngày.” Tôi nói.

“Cũng không hẳn không có khả năng.” Địch Chi biện hộ cho anh ta.

“Cậu có từng nghĩ công việc của anh ta rất nguy hiểm, là một nghề

nghiệp nguy hiểm giống một số nghề như nhân viên cứu hỏa, cảnh sát và
sát thủ không?” Quang Huệ hỏi Địch Chi.

“Sợ nhất là không chết, mà lại tàn phế, yêu cầu cậu phải chăm sóc anh

ta. Cậu biết không hả? Cậu tuyệt đối không phải là kiểu phụ nữ chịu chăm
sóc ông chồng tàn phế suốt đời suốt kiếp mà không oán không thán đâu.
Cậu không tình sâu nghĩa nặng như vậy đâu.” Tôi cũng nói chêm vào.

“Tớ chính là thích anh ấy không thể cho tớ cảm giác an toàn. Anh ấy có

thể chết bất cứ lúc nào, bởi vậy mỗi giây mỗi phút chúng tớ ở bên nhau đều
tràn ngập kích thích, đều sợ một giây sau đó sẽ thành vĩnh biệt. Mỗi lần anh
cách xa tớ, tớ đều nhớ đến cảnh anh trong biển lửa hừng hực. Tớ chưa từng
lo lắng cho một người xé ruột xé gan như thế. Tớ thích cái cảm giác bất cứ
khi nào cũng có thể thành góa phụ này.”

Với suy nghĩ của Địch Chi, tôi không cảm thấy kỳ quái. Bạn tôi là kiểu

người ham chơi, thích mạo hiểm. Trước hết sẽ hỏi: “Trò chơi nào nguy
hiểm nhất?” Sau đó sẽ lập tức chạy đi chơi trò đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.