CÔ GÁI TRÊN CÂY SA KÊ - Trang 85

“Rất tốt. Cuộc sống là động lực rất tốt.” Tôi nói, “Bằng không chết đói

rồi.”

Tôi không kể chuyện học đàn violin với Lâm Phương Văn. Tôi muốn

cho anh một niềm vui bất ngờ.

Buổi học thứ hai, tôi bắt đầu học kéo một bài hát, là bài hát khi học lớp

một đã hát –“Twinkle Twinkle Little Star”. Tôi vẫn lệch điệu rất lợi hại,
khiến người khác sởn tóc gáy.

Tôi trốn trong nhà học kéo đàn mỗi ngày.

“Cậu… Rốt cuộc cậu có nghe được nốt nhạc do cậu kéo ra không vậy?”

Địch Chi bực bội hỏi tôi.

“Không được.” Tôi ảo não, “Tớ là kẻ mù nhạc mà! Tớ chỉ nhớ được

phương pháp, giống như cái máy làm theo lập trình sẵn vậy.”

“Cậu không nên la Trình Vận. Trong tế bào của cậu, căn bản không có

âm luật.” Quang Huệ nói.

“Nha sĩ của cậu thế nào rồi?” Tôi hỏi Quang Huệ.

“Anh ta tốt, chỉ là quá phiền, mỗi ngày đều phải gặp mặt tớ. Tớ ôn bài

kiểm tra, anh ta cũng muốn ngồi bên cạnh tớ.”

“Anh ta yêu cậu thế còn muốn gì nữa.” Tôi nói tiếp.

“Cậu có làm chuyện đó với anh ta không?” Địch Chi hỏi bạn.

“Không có!” Quang Huệ trịnh trọng nói.

“Còn cậu?”

“Không có!” Tôi cũng nhanh miệng trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.