CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 121

xưng tôi, còn tôi ở bên kia, không nhìn thấy mặt. "Tôi chỉ để cô ấy đi."

"Đó là vào tối thứ bảy?"

"Đúng vậy. Đó cũng là lần cuối tôi thấy cô ấy."

Đã có một nhân chứng nhìn thấy cô ấy - hoặc nhìn thấy "một người đàn bà
giống cô ấy" - đi qua ga Witney lúc khoảng bảy giờ mười lăm, tôi biết được
điều này trên báo. Đó là lần cuối cô ấy được nhìn thấy. Không ai nhớ là có
nhìn thấy cô ấy trên thềm ga hay trên tàu. Không có chuyến đến CCTV ở
Witney, và cô ấy cũng không lên chuyến này, mặc dù trong bản báo cáo nói
là điều này không chứng minh được là cô đã ở đó, vì có những vị trí 'điểm
mù' ở ga đó.

"Anh cố liên lạc với cô ấy lúc mấy giờ vậy?" tôi hỏi. Lại một khoảng lặng.

"Tôi... tôi đến quán rượu. The Rose, cô biết quán đó chứ, ngay góc phố, ở
đường Kingly? Tôi cần giải toả cơn giận, để có thể suy nghĩ rõ ràng hơn.
Tôi đã uống một vài li, rồi về nhà. Lúc đó chỉ mới mười giờ kém. Tôi nghĩ
là mình đã hi vọng cô ấy có thời gian để bình tĩnh lại và sẽ quay trở về.
Nhưng không."

"Vậy anh cố liên lạc với cô ấy lúc khoảng mười giờ à?"

"Không." giọng anh như thì thầm. "Tôi không liên lạc. Lúc đó, tôi uống
thêm vài chai bia nữa, ngồi xe, ti vi. Và đi ngủ."

Tôi nghĩ lại những cuộc cãi vã giữa mình và Tom, những điều khủng khiếp
tôi nói sau khi uống quá say, những lần to tiếng trên đường, hét vào mặt
anh, nói với anh rằng tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa. Nhưng
anh luôn gọi cho tôi, luôn thuyết phục tôi về nhà.

"Tôi chỉ nghĩ là cô ấy đang ngồi trong bếp nhà Tara nói về những điều khốn
nạn tôi đã làm. Nên tôi mặc kệ cô ấy."

Anh ấy đã mặc kệ cô. Điều đó nghe thật nhẫn tâm, tôi không ngạc nhiên là
anh không kể chuyện này với bất kì ai khác. Tôi ngạc nhiên là anh đang kể
nó cho tôi. Đây không phải là Scott tôi đã tưởng tượng, Scott mà tôi biết,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.