CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 122

người đã đứng sau Megan trên bậc thềm, đặt tay lên vai cô, sẵn sàng bảo vệ
cô khỏi bất cứ điều gì. Tôi đã sẵn sàng để cúp máy, nhưng Scott vẫn tiếp tục
nói. "Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm. Không có tin nhắn nào trong điện
thoại. Tôi không hoảng hốt gì hết - tôi vẫn cho rằng cô ấy đang ở với Tara
và vẫn giận tôi. Lúc đó tôi gọi cho cô ấy nhưng bị chuyển vào chế độ hộp
thư thoại, nhưng tôi vẫn không hoảng sợ. Tôi nghĩ là có thể cô ấy vẫn đang
ngủ, hoặc đang lờ tôi đi. Tôi không thể tìm thấy số của Tara, nhưng tôi có
địa chỉ của cô ấy - nó ở trong tấm bưu thiếp trên bàn của Megan. Nên tôi
đến đó.

Tôi tự hỏi nếu anh không lo lắng thì tại sao lại phải cất công đến nàh Tara,
nhưng tôi không ngắt lời anh. Tôi để anh nói tiếp.

"Tôi đến nhà Tara khoảng hơn chín giờ. Mất một lúc sau cô ấy mới ra mở
cửa, nhưng trông cô ấy khá ngạc nhiên khi thấy tôi. Như thể tôi là người
cuối cùng cô ta mong nhìn thấy vậy, và lúc đó... Đó là lúc tôi phát hiện ra
Megan không ở đó. Và tôi bắt đầu nghĩ... tôi bắt đầu..." Tôi bắt từng lời của
anh và cảm thấy tội lỗi khi đã nghi ngờ anh.

"Cô ta nói là lần cuối nhìn thấy Megan là ở lớp tập thể hình tối thứ sáu. Đó
là lúc tôi bắt đầu hoảng sợ."

Sau khi tôi cúp máy, tôi nghĩ đến việc, nếu tôi không biết anh, nếu tôi
không chứng kiến cảnh hai người họ ở cùng nhau, thì những lời anh nói sẽ
không thực sự đáng tin cho lắm.

Chương 20

Thứ hai, ngày 22 tháng Bảy, 2013

Buổi sáng

Tôi cảm thấy hơi ngớ ngẩn. Tôi ngủ ngon lành nhưng khá mơ màng, và
sáng nay, tôi phải cố gắng lắm mới tỉnh hẳn được. Thời tiết nóng bức đã trở
lại và toa tàu trở nên ngột ngạt, mặc dù chỉ có một nửa so với mọi khi. Sáng
nay tôi dậy muộn nên không cso thời gian mua báo để xem tình hình của
Megan đến đâu rồi, nên tôi lên trang BBC trên điện thoại, nhưng vì lí do gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.