"Cô ấy vẫn chưa chết" tôi nói. Giọng tôi thật thê thảm, đến cả chính tôi còn
không tin vào điều đó nữa. Nước mắt đã bắt đầu dâng lên trong khóe mắt
tôi. Tôi đã đến nhà cô. Tôi đã ở đó. Tôi đã ngồi trước mặt anh, tôi đã nhìn
vào mắt anh và cảm thấy điều gì đó. Tôi nghĩ đến đôi bàn tay to khỏe và
cách nào đó anh có thể bóp nát tôi, anh đã có thể hại cô - Megan nhỏ bé,
mỏng manh.
Đoàn tàu bắt đầu giữ phanh khi chúng tôi tiến đến ga Witney, tôi đứng lên.
"Tôi phải đi đây" tôi nói với người đàn ông ngồi cạnh tôi, ông ta trông có vẻ
bất ngờ nhưng vẫn gật đầu.
"Chúc may mắn" ông ta nói.
Tôi chạy dọc thềm ga xuống cầu thang. Tôi đang đi ngược với dòng người,
tôi đã gần đến cuối của cầu thang khi bị sẩy chân và một người đàn ông nói
:"Cẩn thận chứ!" Tôi không nhìn anh ta, vì tôi đang nhìn chằm chằm xuống
bậc thềm bê tông, bậc thứ hai từ cuối lên. Có chút máu trên đó. Tôi tự hỏi
nó ở đó từ bao giờ. Nó có thể từ một tuần trước không nhỉ? Nó có thể là
máu của tôi không? Hay của cô ấy? Hay là có máu của cô ấy trong ngôi
nhà, đó là lí do họ bắt anh? Tôi cố tưởng tượng ra căn bếp, phòng khách. Có
mùi của chất khử trùng. Đó có phải mùi của chất tẩy trắng không? Tôi
không biết, giờ thì tôi không thể nhớ gì, tất cả những gì tôi có thể nhớ là
mùi mô hồi ở lưng và mùi bia trong hơi thở của anh.
Tôi chạy qua đường hầm và bị vấp ở góc đường Blenheim. Tôi nín thở khi
đi vội dọc vỉa hè, cúi đầu xuống, tôi quá sợ để nhìn lên, nhưng khi tôi ngẩng
lên thì không có gì bận tâm cả. Không có chiếc xe tải nào đậu bên ngoài
nhà Scott, không có xe cảnh sát. Liệu họ đã xong việc tìm kiếm trong ngôi
nhà đó chưa? Nếu họ tìm thấy gì đó thì họ vẫn sẽ ở đó, chắc chắn là vậy;
việc này mất rất nhiều thời gian, xem xét lại tất cả mọi thứ, tìm kiếm các
bằng chứng. Tôi đẩy nhanh tốc độ. Khi đến trước cửa nhà anh, tôi dừng lại,
hít một hơi thật sâu. Rèm cửa được đóng kín hoàn toàn, cả dưới tầng một
lẫn trên lầu. Còn rèm cửa của những nhà hàng xóm thì động đậy. Tôi đang
bị theo dõi. Tôi bước lên thềm cửa, tay tôi giơ lên. Tôi không nên ở đây. Tôi